[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 909

Chương 909 -
Chương 909 -

Lần trước bị thu hồi đất, đất của đại đội Cần Phong bị mua lại, sáp nhập vào tập đoàn Cần Phong, bản chất thay đổi, bọn họ không còn là nông dân nữa.

"Mọi người cũng biết, chúng tôi đã mở bảy nhà máy trên cùng một mảnh đất trước đây thuộc sở hữu của đại đội Cần Phong, tương lại còn phải mở rộng, nếu vấn đề này không được giải quyết, sẽ cản trở sự phát triển về sau."

Yêu cầu này đã đến lúc đưa ra, cô đã chờ đợi cơ hội này.

Thị trưởng Dương đã đến đó mấy lần, nhà máy ngày càng nhiều, dân cư ngày càng nhiều, quả thực cần nhiều đất đai hơn. "Cô có ý tưởng gì?"

Ninh Yên không chút suy nghĩ nói: "Tiếp tục sáp nhập."

Thị trưởng Dương thấy cô đã suy nghĩ cặn kẽ, cô đúng là có rất nhiều suy nghĩ. “Sáp nhập hai đại đội bên cạnh là đủ rồi phải không?”

Người khác hâm mộ đã lâu, thứ tốt như vậy chỉ có thể hy vọng, phản kháng sẽ không lớn.

Những cán bộ thôn đó tuy khó bố trí vào đúng vị trí nhưng không phải là không thể nói được.

Ninh Yên bưng chén trà lên nhấp một ngụm, cả khuôn mặt cô đều vùi vào sau chén trà, không thấy được biểu tình: "Tôi muốn cả xã."

Thị trưởng Dương:...

Dã tâm cô ấy đủ lớn! Cô muốn làm chủ một xã? ! Cô gái này!

Đầu óc ông nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nói: “Tôi nhớ cô có tranh chấp với bí thư Hầu Thần công xã Vĩnh Ninh?”

"Việc công là việc công, việc riêng là việc riêng. Tôi là người có thể phân biệt giữa công và tư." Ninh Yên đặc biệt bình tĩnh, "Hơn nữa, bí thư Hầu cũng không có ảnh hưởng gì với tôi, tôi không cần phải nhắm vào anh ta.”

Cô nghiêm túc nhìn Thị trưởng Dương, "Hãy tin tôi, việc này hoàn toàn cần thiết cho công việc."

Thị trưởng Dương khóe miệng giật giật, ông không tin!

"Công xa Vĩnh Ninh quá lớn để cô có thể ăn."

Ninh Yên không chút lo lắng, bình tĩnh trao đổi.

"Tôi nghĩ thế này. Lo đất xong rồi tới dân. Đơn giản chỉ cần xây dựng cộng đồng để tập hợp mọi người lại, phân chia họ thành các khu vực sinh sống. Chỉ cần xây những tòa nhà năm, sáu tầng. Còn tiền thuê nhà, để bọn họ dùng lương trả. Trong vòng 5 năm chắc chắn trả được hết,"

"Một khi xây phòng có thể lấy danh nghĩa sản nghiệp, thúc đẩy kinh tế. Làm vậy sẽ không lỗ."

“Phần đất còn lại được chia làm hai khu. Một là khu công nghiệp, có đầy đủ các loại nhà máy.”

“Một khu chúng ta sẽ xây dựng khu nông nghiệp kiểu mẫu, trồng trọt khoa học, máy móc hóa việc gieo trồng để đem lại hiệu quả cao, trở thành hình mẫu cho khu vực”.

Làm vậy cũng tạo điều kiện cho việc quản lý thống nhất, sản xuất thống nhất và sử dụng tối đa nhân lực.

Cô không nuôi kẻ lười biếng, nghe lời cô thì mới sống tốt được.

Có tiền lương phúc lợi treo trước mắt, không ai muốn náo loạn gì.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của thị trưởng Dương, Ninh Yên ngượng ngùng cười nói: "Ngài cũng biết, tôi đã kéo một số chuyên gia của Học viện Nông nghiệp tới, hiện tại bọn họ đang nghiên cứu lĩnh vực này."

Dù cô nói nghe rất đơn giản nhưng chuyện này lại rất rắc rối.

Tâm trạng của thị trưởng Dương rất phức tạp, ông vốn đã đánh giá cao cô, nhưng bây giờ ông nhận ra mình vẫn đánh giá thấp cô.

Chị sợ là cô đã sớm có ý với công xã.

"Cô đã an bài mọi chuyện kể từ lúc bắt đầu?"

Ninh Yên khẳng định không chịu thừa nhận: "Không, tôi thấy nghiên cứu của bọn họ rất thú vị, cho nên tôi mới nảy ra ý tưởng này."

Cô nói một cách tự nhiên, như là chuyện thường.

Thị trưởng Dương không thực sự tin, nhưng đó không phải là chuyện quan trọng nhất.

“Các nhà máy đều đóng thuế, còn nông nghiệp thì sao?”

Ninh Yên là một công dân tốt và tuân thủ pháp luật, không bao giờ trốn thuế.

"Chúng tôi cũng nộp thuế nông nghiệp. Người khác đóng bao nhiêu tôi cũng đóng bấy nhiêu."

Thị trưởng Dương gõ bàn một lần, hai lần, vô số lần. "Làm thế nào để tái định cư cho những nông dân đó?"

“Sắp xếp công việc, bố trí ở các vị trí khác nhau tùy theo hoàn cảnh khác nhau. Chúng tôi luôn có thể thu nhận được họ. Tôi vẫn đang đợi họ đi làm để kiếm tiền trả tiền nhà.”

"Nhưng đừng lo lắng, chúng ta làm theo từng đợt, từ từ gặm nhấm và tiêu hóa nó."

Bình Luận (0)
Comment