[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 910

Chương 910 -
Chương 910 -

Công xã Vĩnh NInh có hơn 30000 người, bao gồm cả người già và trẻ em.

Sớm hay muộn, tập đoàn Cần Phong sẽ phát triển thành một tập đoạn hàng chục nghìn người.

Thị trưởng Dương nghe cô nói như vậy, vẫn có tính khả thi.

Tuy nhiên, kế hoạch này sẽ gặp phải lực cản rất lớn.

"Có vấn đề gì cô cứ thoải mái tìm tôi."

Ninh Yên cười ngọt ngào, làm ra vẻ vô tội, "Gặp phải phiền toái, liền tìm tổ chức."

Thị trưởng Dương nghĩ trước nghĩ sau, lưỡng lự: "Cô nộp báo cáo trước. Tôi muốn nghiên cứu kỹ."

“Được.” Ninh Yên ném vấn đề lại, vui vẻ chạy đi ăn.

Thịt bò kho ngon quá, cô muốn ăn thêm miếng nữa, thịt cừu cũng ngon, tan chảy trong miệng...

Thị trưởng Dương nhìn cô nhảy nhót, không khỏi thở dài.

Luôn khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Ninh Yên để lại chuyện này rồi mặc kệ, chuyện này không thể hoàn thành chỉ với thời gian ngắn, cho nên không cần lo lắng.

Ăn tết! Nghỉ!

Đêm 30, Dương Liễu rất hưng phấn, sai mấy đứa trẻ đi khắp nơi chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon.

Bà làm thịt viên chiên, chả giò chiên, cà tím chiên, Ninh Yên vui vẻ ở bên cạnh ăn, chẳng mấy chốc đã no nê.

Ninh Hãn Hải nhìn vợ và con gái đang làm nhiệm vụ của mình, trong mắt lộ ra nụ cười, xắn tay áo lên giúp đỡ.

Ông là người vụng về, nhưng quan trọng là niềm vui khi cũng mọi người trong nhà làm việc.

Cả Ninh gia đã có một bữa tối thịnh soạn đêm giao thừa, đây cũng là ngày Tết đầu tiên cả gia đình đoàn tụ, quây quần bên nhau.

Ninh Hãn Hải lấy rượu nho quý của mình ra, nâng ly lên nói: “Đây là lần đầu tiên cả nhà chúng ta cùng nhau đón Tết, hy vọng năm nào chúng ta cũng có được ngày này, mỗi năm chúng ta đều có thể có được ngày này."

Jai mắt Dương Liễu đỏ bừng, thật sự không dễ dàng chờ được ngày này.

Thật tốt khi không còn xa cách, được nhìn thấy gia đình mình bên nhau mỗi ngày.

"Chắc chắn."

Ninh Yên nhìn mọi người, ai nấy đều đỏ mặt, tươi cười vui vẻ, "Chúc mọi người sang năm cuộc sống tốt đẹp hơn."

Dương Liễu sẽ không chết, ba đứa nhỏ sẽ không trở thành đại phản diện, Ninh Hãn Hải cũng sẽ không cô đơn, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.

Ninh Nhị đã trưởng thành, có thể uống được một ít rượu, "Chị cả vất vả, em kính chị."

Ninh Tam và Ninh Tứ đều chưa thành niên nên uống trà thay rượu: “Em cũng kính chị cả.”

Ninh Yên cùng bọn họ cụng ly uống một ngụm rượu, cô tự mình làm, mùi vị rất ngon.

Dương Liễu có chút hâm mộ, nhỏ giọng nói: "Có cảm giác như bọn trẻ không cần cha mẹ nữa."

Những đứa trẻ dựa dẫm vào bà ngày xưa đã thay đổi, người mà chúng dựa dẫm đã trở thành Ninh Yên, nhưng bà lại không còn gì để nói.

Đây là điều bà đã tự mình từ bỏ.

Khi bỏ con chạy theo chồng, lẽ ra bà phải lường trước rằng sẽ có ngày như vậy.

Ninh Hãn Hải cười nói: “Thật tốt khi các con đều đã trưởng thành, tự lập. Đứa thứ hai đã có thể một mình ra ngoài, đứa thứ ba nấu ăn giỏi, đứa nhỏ giỏi nuôi bốn con gà và trồng các loại rau."

Về phần con gái lớn, ông tự hào vì có thể gánh vác cả tập đoàn, oai phong một cõi, ông rất tự hào.

Mỗi đưa đều là một đứa bé tốt.

Ông cầm đôi đũa gắp đồ ăn cho vợ: “Ăn đi, tôi chưa bao giờ được ăn ngon như vậy.”

Trở lại đây, ông sống một cuộc sống tốt đẹp mà ông hằng mơ ước, hàng ngày ăn cơm gà, vịt, cá, sống trong một ngôi nhà lớn, làm công việc cho phép ông thể hiện tài năng của mình.

Dương Liễu rất vui vẻ, gắp cá cho ông: "Ông cũng ăn đi, ông thích nhất cá này."

Bầu không khí vừa lên, Ninh Tứ đột nhiên nói: "Chị, em cũng thích ăn cá."

“Khụ khụ.” Ninh Yên nheo mắt phải, vẻ mặt kỳ quái. "Đừng phá hư ân ái giữa cha mẹ."

"Con nhóc con trêu chọc cha mẹ, lương tâm không đau sao?" Ninh Hãn Hải dở khóc dở cười, con gái lớn của ông nghiêm túc ở trước mặt người khác, nhưng lúc ở riêng lại rất hoạt bát, cười nói.

"Không thể nào." Ninh Yên cau mày nói: "Nào, để con phỏng vấn một chút. Hai người quen nhau rồi yêu nhau như thế nào?"

Tính cách của hai người khá khác nhau, có chút khó hiểu.

Đôi mắt của bọn trẻ sáng lên, khuôn mặt chúng đầy hóng chuyện.

Bình Luận (0)
Comment