Dương Liễu có chút xấu hổ, nhưng Ninh Hãn Hải lại khẽ mỉm cười nói: "Cha của mẹ con, cũng chính là ông ngoại của con, là bạn của cha, trước khi qua đời đã giao bà ấy cho cha, Dương gia cũng không còn bao nhiêu người."
Thời đó mọi người đều có thể kết hôn ngay sau khi biết nhau, sống cùng nhau cả đời, có yêu nhau hay không thì đó cũng không phải là điều cần thiết.
Hôn nhân là trách nhiệm và sự bao dung lẫn nhau, tinh yêu gì đó không quan trọng, v.v.
Ninh Yên bỗng nhiên nhận ra, khó trách: "Hóa ra là cô nhi lâm thời gửi gắm."
Mọi người dùng bữa trong vui vẻ, ăn xong còn phải đón giao thừa, mọi người cùng nhau chơi bài, nếu thua sẽ dán một tờ giấy, đầu óc Ninh Yên linh hoạt, lại có năng lực nhớ bài. Tất nhiên cô là người chiến thắng lớn nhất.
Ngày mùng một Tết, mọi người đều dậy sớm, vừa mở cửa, một làn sóng người ùa vào, tất cả đều đến chúc Tết.
Ninh Hãn Hải biết rất rõ, người đến đây không phải vì Ninh gia mà là vì Ninh Yên.
Nhưng ông vẫn rất vui, tiếp đãi mọi người một cách nồng nhiệt.
Khách đến rồi đi, vô cùng tấp nập.
Mấy ngày nay bọn họ dành thời gian để ăn uống, Ninh Yên không có ra ngoài chúc Tết, chủ yếu là vì quá đông nên cô chỉ nhờ em mình đi phát quà năm mới, thế là xong.
Dương Liễu cho rằng cô có chút quá đáng, nhưng trên thực tế, cô quả thực là lão đại, lão đại của toàn bộ tập đoàn Cần Phong.
Ninh Yên có lúc thấy ồn ào quá nên trốn ra ngoài chơi với các giáo sư, đó là nơi yên tĩnh nhất.
"Thầy Ngụy, thầy Tề, đây là quà năm mới."
Hai người có chút đắc ý nói: "Cô khách khí quá."
Lúc mở ra thì thấy, thế mà lại là thư sửa lại án, hai người không khỏi vui mừng mà bật khóc, hai gia đình đều mừng đến phát điên.
Đây là món quà tuyệt vời nhất mà họ từng nhận được trong đời, bọn họ đều vô cùng biết ơn Ninh Yên .
Cô đã làm quá nhiều, bọn họ hoàn toàn tin phục, sẵn sàng vượt núi băng rừng vì cô, cho dù có chết.
Phần thư sửa lại án này vô cùng quan trọng với bọn họ, là thứ có thể giúp họ có thế ưỡn thắng sống lưng làm người.
"Ninh tổng, cô là đại ân nhân của chúng tôi, Đại ân đại đức này, tôi ghi nhớ kĩ."
"Ninh tổng, cảm ơn cô. Tôi cam đoan sẽ theo cô cả đời."
Ninh Yên nhẹ nhàng cười nói: "Ha ha, tôi rất vui."
Việc sửa lại án sai đối với bọn họ là chuyện khó như lên trời, nhưng đối với Ninh Yên thì điều đó cũng không quá khó khăn.
Không phải tự cô làm mà là được bí thư Chu giúp, nhưng có tấm lòng này của cô, coi trọng chuyện của người ta, đây là điều hiếm thấy nhất.
Đang vui mừng khôn xiết, Tiểu Tứ chạy tới nói: "Chị, chị về nhanh đi. Có khách không mời mà đến, đang tìm tới cửa."
"Là ai?"
"Vương Thải Hoàng."
Tại Ninh gia, Vương Thải Hoàng kéo cánh tay Dương Liễu, nước mắt lưng tròng: “Cô ba, cuối cùng cũng tìm được cô, cô không biết Bảo Thành nhớ người đến nhường nào đâu, trước lúc cha mẹ chồng chết vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với cô, dặn dò người trong nhà nhất định phải tìm được cô.”
Cô chân thành nói: "Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể an ủi cha mẹ nơi chín suối, họ có thể yên tâm rồi.”
Đầu óc Dương Liễu trống rỗng, người phụ nữ xa lạ này vừa đi tới đã nhận là người thân, nói gì mà bà là cô ba, là cô ba chồng của cô ta.
Tuy nhiên, bà vẫn còn có vài người chị em, họ đã tìm kiếm bà suốt những năm qua và chưa bao giờ dừng lại.
Vương Thải Hoàng bật khóc, rất cảm động nói: "Cô ba, tôi không hề lừa gạt cô, cô thật sự là con gái Liễu gia, Tam nhi nhà cô cùng em họ lớn lên giống nhau như đúc, đây chính là chứng cứ."
Dương Liễu tâm tình kích động, trong lòng nóng bừng, bà là một đứa bé bị bỏ rơi, được cha mẹ nhận nuôi, tuy rằng bọn họ không nói, nhưng bà đã sớm nghe được hàng xóm bàn tán, liền sớm biết được chân tướng.
Bà đã nhiều lần suy nghĩ, tại sao cha mẹ ruột lại không cần bà, trong nhà còn có ai? Họ có đi tìm bà hay không?