Vợ chồng Ninh Hãn Hải đều sửng sốt, có chuyện như vậy sao? Chẳng trách mùi thuốc súng nồng nặc đến thế.
"Nghiêm Lẫm..." Ninh Hãn Hải có chút tức giận, tiểu tử này thật không được, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Ninh Yên thay Nghiêm Lẫm nói tốt: "Hắn rất kiên quyết, không dao động, cho nên bị con bị ghi hận."
Ninh Hãn Hải khẽ lắc đầu, chuyện này có liên quan gì với Ninh Yên? Cô là người vô tội nhất. "Cô ta cố ý tới nhà chúng ta báo thù, thủ đoạn này có chút bẩn."
Vương Thải Hoàng tức giận nói: "Nói hươu nói vượn, tôi thề với trời, trước đến nay tôi chưa từng làm ra loại chuyện này, các người cố ý hại tôi."
Ninh Tứ thật sự chọc tức cô ta.
"Được rồi, vì sao trong ngày cưới Đường sư trưởng lại cảnh cáo cô, không cho cô bước vào Đường gia? Lúc đó rất nhiều người nhìn thấy, ai cũng biết rất rõ, có những chuyện cũng không dễ nghe.”
“Cha mẹ đừng cho cô ta tới gần, thanh danh của cô ta không tốt."
Ninh Hãn Hải có ác ý với Vương Thải Hoàng: “Đường sư trưởng là ai?”
Ninh Yên nâng cằm lên: “Ông ấy là chú của Liễu Bảo Thành.”
Trong ngày trọng đại, chắc chắn Vương Thải Hoàng làm gì có lỗi mới khiến ông ấy nói ra những lời muốn cắt đứt quan hệ.
Dương Liễu hoàn toàn tin tưởng lời nói của con mình, chán ghét, ấn tượng của bà với Vương Thải Hoàng cực kỳ không tốt.
Người phụ nữ này cố tình gây rắc rối cho Ninh Yên.
Khi nhìn thấy bức ảnh trên bàn, tâm trạng bà có chút dao động: "Tiểu Tứ, con có nhìn thấy cô bé này không?"
"Con đã gặp Đường Mẫn Nhi, con gái của sư trưởng. Chúng con cùng nhau ăn tối, cô ấy có tính cách rất tốt." Ninh Tứ cẩn thận nói: "Chị nói có thể kết bạn."
Dương Liễu có chút không hiểu: "Cô bé rất giống Miểu Miểu."
"Không phải con gái ở độ tuổi này đều như thế này sao?" Ninh Tứ có vẻ đã quen rồi, "Người ta thường nói con giống vị lãnh đạo nào đó, chẳng lẽ con là con của người khác sao?"
Hắn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt thay đổi mấy lần: "Cha, mẹ, con là con ruột sao?"
Giọng hắn run run, đây là sợ hãi?
Dương Liễu bỗng nhiên lo lắng, ném bức ảnh đi, ôm lấy đứa con trai út: "Thằng bé ngốc nghếch, con đang nghĩ gì vậy? Con đương nhiên là con ruột của chúng ta. Con sinh ra vào tháng thứ mười của thai kỳ."
Ninh Tứ vùi đầu vào lòng mẹ, thở dài một hơi: “Con sợ chết khiếp.”
Dương Liễu không ngừng an ủi hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Quay lưng về phía Dương Liễu, Ninh Tứ nở nụ cười khiêu khích với Vương Thải Hoàng, người phụ nữ xấu xa, hắn chờ.
Gia đình họ cuối cùng cũng được đoàn tụ, hòa thuận, hắn không cho phép bất cứ ai phá hoại.
Vương Thải Hoàng chưa kịp chuẩn bị đã giật mình, Ninh Tứ còn khoa trương hơn cô ta, chỉ tay vào cô ta, hét lớn: “A.”
Dương Liễu vội vàng quay đầu lại: "Sao vậy?"
“Mẹ, môi cô ta mấp máy nói…” Ninh Tư suýt rơi nước mắt, đáng thương nói: “Con là đứa trẻ được nhặt từ bãi rác lên, không phải người Ninh gia thật sự, ô ô.”
Dương Liễu tức giận: "Đồng chí Vương, xin hãy rời đi ngay lập tức. Nhà chúng tôi không chào đón đồng chí."
Vương Thải Hoàng sửng sốt, vì sao con cái Ninh gia đều cói bệnh? "Tôi không có, là cậu ta hãm hại tôi..."
Thân là mẹ, Dương Liễu không nghe nổi lời này, tức giận nói: "Cút đi."
Trong mắt bà, các con đều là những đứa trẻ ngoan, mỗi đứa đều có ưu điểm riêng.
Người con lớn thông minh có năng lực, người con thứ hai hiếu thảo và hiểu chuyện, người con thứ ba đức hạnh và ngoan ngoãn, người con thứ tư thông minh và đáng yêu.
Ninh Hãn Hải chứng kiến toàn bộ quá trình:...! ! !
Con trai nhỏ của ông là yêu nghiệt.
Vương Thải Hoàng vẫn không chịu rời đi, Ninh Yên liền gọi hai tên bảo vệ, một người giữ đầu, một người giữ chân bế cô ta ra ngoài.
"Di chuyển nhẹ nhàng, cô ta là phụ nữ mang thai." Ninh Yên không muốn gây phiền toái gì, cho dù Vương Thải Hoàng có không đáng tin cậy đến đâu thì đứa trẻ trong bụng cô ấy cũng vô tội. "Đúng rồi, nói với bảo vệ, người này thuộc danh sách đen. Không cho phép cô ta vào lại."
Ngày thường cổng được canh gác nghiêm ngặt, nhưng dịp Tết Nguyên đán thì được nới lỏng, mọi người cũng phải đi thăm họ hàng.
"Được."