Bên ngoài có chút lạnh, Ninh Yên cũng không ở lâu, cô xoay người muốn trở lại nhà, lại nhìn thấy Ninh Nhị đang đứng ở trong góc, "Tiểu Nhị, em đã về rồi sao? Trời có lạnh không? Vào nhanh đi."
Ninh Nhị không theo cô về nhà mà đuổi theo đám bảo vệ, thì thầm vào tai bọn họ mấy câu.
Lúc các nhân viên bảo vệ bước đi, liền hét lên: "Thai phụ ra ngoài, vui lòng nhường đường".
"Thai phụ này, đừng lộn xộn. Nếu xảy ra chuyện gì, cô tự chịu trách nhiệm."
Động tĩnh này thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người vây quanh, "Chuyện gì vậy?"
"Người phụ nữ này đến nhà Ninh tổng làm trò, nhận là họ hàng rồi xin trợ cấp 500 đồng. Tiền của Ninh tổng cũng không phải gió lớn nên đành mời cô ấy ra ngoài. "
"Là loại người thân nào mà không biết xấu hổ như vậy?"
"Là giả, căn bản không có quan hệ."
Mọi người ngay lập tức hiểu được, người này thấy Ninh tổng có tương lai nên muốn tới ăn vạ.
"Thời buổi này loại người gì cũng có, thật là."
Vương Thải Hoàng bị hành động của hai anh em Ninh gia làm cho tức phát điên: "A a a."
Trước cửa của tập đoàn Cần Phong, có một chiếc xe con đang đậu ở một chỗ trốn, trong mắt hai chị em Liễu Thanh Thanh đầy sự trông mong nhìn ra ngoài cửa sổ.
Liễu Bảo Thành hơi rối rắm: “Chị, nhận lại người thân là chuyện tốt, tại sao lại phải trốn ở chỗ này? Ninh Yên dù ghê gớm đến mức nào cũng không đến nỗi không nghe lời cha mẹ nói chứ.”
Chẳng lẽ Ninh Yên có thể phản bác lại cha mẹ? không cho cha mẹ nhận người thân? Nói đùa cái gì vậy.
Vốn dĩ hắn không có ý kiến gì đối với Ninh Yên, nhưng mỗi ngày nghe người vợ đầu ấp tay gối nói, hắn cũng có cảm giác không thích Ninh Yên.
“Em biết cái gì?” Liễu Thanh Thanh tức giận trừng mắt một cái, còn không phải là vì hắn sao?
Lời nói uy hiếp của Ninh Yên vẫn còn rất rõ ràng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
“Em nhớ cho kỹ, đừng tiếp cận người Ninh gia, trừ khi chị cho phép.” Thủ đoạn của Ninh Yên rất lợi hại.
Liễu Bảo Thành vẫn không thể hiểu được, nhưng hắn biết chị mình sẽ không hại hắn: “Đã biết, Thải Hoàng sẽ không gặp chuyện gì chứ, cô ấy đang mang thai.”
Liễu Thanh Thanh híp mắt, bà để Vương Thải Hoàng đi qua là để thăm dò đường, xem xem phản ứng của Ninh gia rồi quyết định bước đi tiếp theo.
Nếu như thuyết phục được vợ chồng của Ninh Hãn Hải, vậy thì không cần lo lắng sự uy hiếp của Ninh Yên, đã có người lớn trong nhà áp chế rồi.
Bà và Liễu Bảo Thành đều không thể lộ diện, còn Vương Thải Hoàng… cho dù xảy ra chuyện cũng có thể phủi sạch quan hệ vứt bỏ.
Đối với bà mà nói, đứa em dâu như Vương Thải Hoàng giống như con ruồi xanh vậy, thật sự làm người ta ghê tởm.
Nếu không phải vì em trai một lòng say mê, cô thật sự muốn ném người này đi.
Ở cổng rất nhiều người ra ra vào vào, đều là người đến thăm người thân, đại đội Cần Phong đã khác trước, các thôn dân đều được hoan nghênh, người tới làm thân nhiều không kể xiết.
Không biết qua bao lâu Liễu Bảo Thành thấy được một hình bóng quen thuộc, lập tức kích động kéo cửa xe lao ra.
“Thải Hoàng, Thải Hoàng, thế này là bị làm sao vậy?”
Sao lại bị người khiêng ra ngoài? Bị đau bụng sao?
Bảo an cẩn thận đặt người xuống đất, không đợi Vương Thải Hoàng khóc lóc kể lể gì đã dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Có tay có chân tại sao không chịu đi làm tự mình kiếm sống, một hai cứ phải chơi thủ đoạn mất mặt, Ninh tổng của chúng tôi quá hiền lành, nếu như là tôi ấy à, đòi ăn vạ 500 đồng đã đủ vào tù rồi.”
Liễu Bảo Thành:… hắn đang nói cái gì, tại sao không thể nghe hiểu được chữ nào.
Bảo an nói to: “Mọi người đều nhớ kỹ gương mặt này đi, cô ta tên là Vương Thải Hoàng, làm ở đoàn văn công, bị tập đoàn Cần Phong của chúng ta xếp vào sổ đen, vĩnh viễn không được bước vào dù chỉ một bước.”
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Vương Thải Hoàng, Vương Thải Hoàng chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân dồn lên não.
Có người không nhịn được mắng: “Đúng là thiếu đạo đức, cũng không sợ sinh con ra không lành lặn sao?”
Bọn họ cũng tới để kết thân, nhưng đều khách khí mà đến, dùng hết sức để lấy lòng, đâu giống như người phụ nữ này tới cửa đề đòi tiền chứ?