Ninh Yên kiêm nhiệm cả hai chức xưởng trưởng, tận tay chỉ dạy bọn họ để bọn họ có thể nhanh chóng làm quen tiếp nhận công việc.
Ngoại trừ những cái đó, năm ngoái Ninh Yên lấy được một đám thiết bị thí nghiệm tinh chất ở trong tay trưởng phòng Giang nên đã xây dựng một phòng thí nghiệm ở lầu năm của tòa nhà làm việc để cho một mình cô sử dụng.
Mỗi một lọ tinh dầu nước hoa giấc ngủ đều được sản xuất từ tay cô, bình nước hoa được chạm khắc tinh tế, tinh xảo nhưng không mất đi ý nhị, có phong cách độc đáo.
Cô còn tạo ra cho loại nước hoa này một câu chuyện tình yêu buồn vui lẫn lộn đi kèm theo, phó thác cho tâm hồn.
Lại tổng hợp lại bằng tư tưởng của cô, dùng tiếng Anh viết lại câu chuyện tình yêu này tuyên bố trên các trang báo chí của nước ngoài, để câu chuyện và nhãn hiệu nước hoa này mở rộng thị trường ra bên ngoài.
Tên nhãn đã có, là Yên, vô cùng đơn giản, cô dùng tên của mình để đặt.
Sau một loạt thao tác, khoản buôn bán nước hoa này đã có độ nổi tiếng nhất định, sau đó để phu nhân Smith làm người phát ngôn chính, luận lý thành chương tiến vào tầm mắt của xã hội thượng lưu.
Xây dựng tuyến đường đi cao đi xa.
Ấp ủ hơn nửa năm trời để đạt đến bước này, Ninh Yên cảm thấy vẫn khá hài lòng.
Bên phía trưởng phòng Giang vẫn nghe kiến nghị của Ninh Yên, lấy hàng hóa từ bên chỗ của Ninh Yên sau đó lấy danh nghĩa đơn vị kí hợp đồng với nhà Smith.
Cứ như vậy, gia tộc Smith làm đại lý buôn bán, không cần mấy người trưởng phòng Giang nhọc lòng cũng có thể kiếm được ngoại tệ.
Mua hàng cần 1 vạn, bán cho nhà Smith 2 vạn, nhà Smith bán ra 4 vạn, cứ đi theo một cái kịch bản như vậy.
Tiền mọi người cùng kiếm, dùng ích lợi đưa nhau lên một con thuyền.
Đừng nhìn gia tộc Smith to lớn mà lầm, kỳ thật phí tổn nhân công, hoạt động các loại đều cần đầu nhập tiền vào.
Qua năm mới Ninh Yên mới bắt đầu sản xuất nước hoa, nhưng mặc kệ người khác khuyên thế nào cô cũng chỉ chậm rãi làm ra 10 bình một tháng, không nóng nảy gấp gáp một chút nào.
Trưởng phòng Giang tự mình đến lấy hàng, thuận tiện đưa tiền của tháng trước, không nhịn được thở dài nói: “Cô thật sự quá cố chấp, có tiền không kiếm đều là đồ ngốc.”
Ông cũng không hiểu nổi, chỉ một lọ nước hoa nhỏ như vậy vì sao có thể kiếm được nhiều tiền như thế? Nghe nói loại nước hoa này bán ở chợ đen giá cả đã bị đẩy lên gấp mấy lần.
Muốn mua nhưng lại không mua được thì phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể đi chợ đen vơ vét, còn tạo ra một cái chức nghiệp mới là đám hoàng ngưu (bọn đầu cơ).
Vẫn là người nước ngoài biết cách chơi đùa.
Trường phòng Giang chỉ cảm thấy, những số tiền đó không kiếm về thật đáng tiếc.
Hàng xa xỉ chính là dùng mánh lới của hiếm thì đắt, ngoài đường bán đầy thì sao có thể nâng giá lên được?
Ninh Yên không tính sẽ sản xuất số lượng lớn: “Tôi đủ tiền tiêu là được.”
Bắt đầu tính từ năm mới, bán mười tháng, số tiền này ào ào chảy vào túi.
Số tiền này kiếm được quá nhanh, cô quyên góp một nửa đến quỹ hội từ thiện, lấy danh nghĩa tập đoàn Cần Phong làm việc thiện, tạo ra giá trị hảo cảm một đợt.
Lại quyên góp một chút cho bộ ngoại giao, hợp tác lâu ngày cũng có chút tình nghĩa, chia chút lãi cho mọi người cũng tốt.
Còn lại dùng để mua phòng ở.
Nếu không có gì ngoài ý muốn sang năm sẽ khôi phục lại việc thi đại học, để cho em trai em gái đều thi vào trường đại học ở thủ đô.
Cô tính sẽ mua hai căn hộ ở thủ đô, một căn để tên Ninh Hãn Hải, ông sắp xếp như thế nào tùy ý, còn một căn thuộc về cô sở hữu.
Sau này sẽ không quản quá nhiều nữa, chăm sóc cho em trai em gái thành gia lập thất là trách nhiệm của cha mẹ, không phải của cô.
Cái gì nên làm cô đều đã làm.
Trưởng phòng Giang bất đắc dĩ thở dài một hơi, tâm tư của cô gái này từ trước đến nay ông chưa từng hiểu được, nhưng mà từ trước đến nay cô lại chưa từng xảy ra sai lầm gì.
“Lúa mì lai bán lùn không thể lấy được, ngài Smith nói chuyện này không cần bàn lại nữa.”