Ninh Yên cau mày lại: “Vì sao? Ra thêm nhiều tiền hơn cũng không được sao?”
Cô còn tưởng việc này chắc chắn có thể thành công, sẽ không xảy ra đường rẽ.
“Ngài ấy nói là bị bộ môn liên quan theo dõi, cảnh cáo, không được quá thân cận với quốc gia của chúng ta, trên mặt kinh tế tới lui thì được, nhưng…” Trưởng phòng Giang nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Những mặt khác thì không được.”
Kiếm tiền thì có thể, nhưng giao lưu kỹ thuật thì không cần bàn đến, ý tứ chính là như vậy.
“Xem ra tóm được một con dê nhưng không thể lột lông dê rồi.” Ninh Yên thấy cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng cô không quen biết những người ngoại quốc khác.
“Những bạn bè khác mà các ông quen biết thì sao?”
Trưởng phòng Giang khẽ lắc đầu, ngậm miệng không đề cập tới nữa, bọn họ thật sự rất khó xử.
Tiếng đập cửa vang lên: “Ninh tổng, Ninh tổng.”
“Vào đi.”
Trên mặt bí thư đầy vẻ vui mừng: “Ninh tổng, bên phía kỹ thuật TV nói đã phá được kỹ thuật khó nhất rồi, muốn cô đi qua đó nhìn xem.”
Ánh mắt Ninh Yên sáng lên, lộc cộc chạy như bay đi ra ngoài.
Phòng thí nghiệm ở lầu 5, không khí vô cùng cổ quái, vừa căng thẳng lại vừa vui sướng nhưng cũng có bất an.
Ninh Yên vừa vào liền thấy nhóm kỹ thuật viên đang vây quanh một dụng cụ: “Thầy Lý, đã chinh phục được công nghệ ống hình rồi sao?”
“Tới đây.” Lý Khả An vẫy vẫy tay kêu cô lại.
Lúc trước là bị mắc lại ở chỗ xử lý hệ thống hình ảnh, rất dễ bị nhòe, hình ảnh không rõ ràng, nhưng sau khi lấy được TV ở nước ngoài về nghiên cứu đã xử lý được.
Hiện giờ là cửa ải cuối cùng cần thông qua, bóng đèn màu, đây là kỹ thuật vẫn luôn hạn chế sự phát triển của ngành sản xuất TV.
Ninh Yên đứng bên cạnh người ông, nhìn ông không ngừng mân mê, chỉ một lúc sau trên màn mình xuất hiện bông tuyết xẹt xẹt, sau đó hình ảnh dần dần rõ nét lên.
Mọi người nín thở chờ đợi, sau khi hình ảnh ổn định, một phút trôi qua, năm phút, mười phút… nửa tiếng trôi qua.
Không khí trong phòng ngày càng căng thẳng, đôi mắt của mọi người không chớp nhìn vào hình ảnh, không dám thở mạnh.
Thành bại tại ngay lúc này đây.
Thời gian trôi đi rất chậm, một tiếng sau hình ảnh vẫn ổn định như cũ, các loại số liệu bình thường.
Lý Khả An thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, đứng thẳng người lên, thần sắc cực kỳ nghiêm túc: “Báo cáo Ninh tổng, phòng thí nghiệm TV của chúng ta đã phá được mấy cửa ải khó khăn nhất, cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh rồi.”
Lúc này Ninh Yên mới phát hiện trong lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi, ẩm ướt vô cùng khó chịu, nhưng trong lòng điên cuồng nổ tung, khóe miệng không nhịn được cong lên: “Cảm ơn sự nỗ lực của mọi người, mọi người vất vả rồi, tôi sẽ tổ chức khánh công cho mọi người.”
Mấy năm nay khắc phục kỹ thuật rất khó khăn, cuối cùng cũng có thu hoạch, khỏi phải nói cô vui đến mức nào.
Bỏ vào nhiều kinh phí như vậy, gánh áp lực lớn như vậy, không màng tin đồn nhảm nhí của người khác vẫn không triệt tiêu đi hạng mục này, hiện giờ cuối cùng cũng thành công rồi.
Trong phòng vang lên một tiếng hoan hô, ngay sau đó tiếng cười, tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên, như muốn nổ tung cả căn phòng.
Công nhân ở dưới lầu cũng nghe được âm thanh, sôi nổi chạy đi dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Trời ngả về chiều, ánh nắng chiều rám vàng.
Tiếng chuông tan tầm vang lên, nhóm công nhân sôi nổi tan làm, ai về nhà thì về nhà ai đi nhà ăn thì đi nhà ăn, tất cả rời đi.
Ninh Yên buông tờ kế hoạch trong tay xuống, xoa xoa cái cổ nhức mỏi, uống một ngụm nước.
Cửa ải khó khăn của TV đã phá giải được, nhưng chuyện phải làm tiếp theo quá nhiều.
Các linh kiện của TV quá nhiều, không có hai ba ngàn công nhân chỉ sợ không thể làm xuể.
Trước tiên cô phải xây một xưởng sản xuất bóng đèn màu TV, đây mới là kỹ thuật trung tâm mấu chốt nhất, cần phải nắm chặt ở trong tay của chính mình.
Mục sản xuất này phải tách ra khỏi các nhà máy khác, cô còn phải quy hoạch lại một lần nữa, may mắn lúc trước cô làm kỳ quy hoạch lần thứ nhất có lưu lại đủ đường sống.
Chỉ là đất đai càng ngày càng không đủ để dùng.