[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 919

Chương 919 -
Chương 919 -

Bên phía thị trưởng Dương thảo luận lâu như vậy nhưng vẫn không có một chút tiến triển nào, thật là phiền toái.

“Reng reng reng.” Ninh Yên tùy tay cầm lấy điện thoại hỏi: “Tôi là Ninh Yên, là vị nào?”

“Ninh Yên, cho tới bây giờ tôi vẫn suy nghĩ không biết cô là dạng người gì.” Bỗng nhiên vang lên một câu nói không thể hiểu đầu đuôi.

Ninh Yên sửng sốt một chút, nghe ra được là âm thanh của Hầu Thần, hắn không có việc sẽ không gọi điện thoại cho cô.

“Bí thư Hầu, cậu có việc gì sao?”

Âm thanh của Hầu Thần cực kỳ trầm thấp: “Hiện tại, tôi biết cô là dạng người gì rồi, có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, không chịu nổi được dù chỉ là chút tức giận.”

Ninh Yên cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là loại người như vậy.”

Điện thoại yên tĩnh một chút, sau đó mới truyền đến tiếng Hầu Thần hơi bực tức: “Nhưng con người sống trên đời làm gì có ai không thể chịu đựng được một chút tức giận chứ? Cô đắc tội với người khác có suy xét đến tương lai hay không?”

Ninh Yên lòng khẽ động: “Tới một người diệt một người, tới hai người diệt cả đôi, rất sảng khoái.”

Hầu Thần nghẹn cứng, không biết trôi qua bao lâu lại nhẹ thở dài một hơi: “Cô… hận tôi như vậy sao?”

“Hận? sao có thể? Tình cảm mãnh liệt kiểu đó không thích hợp với tôi.”

Ninh Yên thật sự không hận hắn, không cần thiết phải như vậy.

“Cho nên ngay cả hận cũng không có sao?”

Sao Ninh Yên lại nghe ra một chút cảm giác tiếc nuối thế này? Nhất định là do quá đói bụng sinh ra ảo giác rồi: “Có việc gì cứ nói thẳng ra, tôi còn phải đi ăn cơm chiều đây.”

“Tạm biệt.” đối phương trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Ninh Yên nhướng mày, trong mắt có chút ý cười nhàn nhạt.

Ninh Nhị chạy tới tìm cô: “Chị, sao chị còn chưa trở về nhà ăn cơm thế? Em đã nấu xong hết đồ ăn rồi.”

Sau khi công nhân càng ngày càng nhiều, nhà ăn chen chúc đầy người, không có cả chỗ để ngồi, cho nên mọi người sau khi xếp hàng lấy đồ ăn xong sẽ mang về nhà ăn.

Ninh Yên sửa sang lại đồ đạc một chút nói: “Đi thôi, buổi tối ăn cái gì?”

“Món thịt bằm hầm trứng chị thích nhất.” món này phòng bếp thường xuyên làm, mỗi khi đẩy ra đều làm cho mọi người điên cuồng tranh giành.

Ninh Yên bước nhanh chân hơn, uyển chuyển nhẹ nhàng mà lại sung sướng.

Cô về đến nhà nhưng người khác đều đã đến đông đủ, cả nhà ngồi vây quanh ở bên nhau ăn cơm chiều, còn vừa ăn vừa xem tin tức.

Ninh Hãn Hải là người quan tâm đến thời cuộc nhất, mỗi ngày đều xem chuyên tâm nhất, còn Dương Liễu là người không quan tâm nhất, những chuyện đó cách cuộc sống của bà quá xa.

Ninh Yên yêu cầu em trai em gái đều phải xem, còn phải nộp bài tập, mấy thứ này lúc thi đại học có thể dùng tới.

Sau khi cơm nước xong mọi người đều phải đi khóa học ban đêm, bận rộn vô cùng không có ai rảnh rỗi cả.

Buổi tối khoảng 10 giờ thì kết thúc, trở về tắm rửa sạch sẽ, 11 giờ đi ngủ, cứ như vậy thời gian tiếp xúc không nhiều lắm, tự nhiên cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn lớn gì.

Lúc mới bắt đầu Dương Liễu không quen lắm, nhưng qua thời gian dài học thì thấy thú vị, trở thành thói quen.

“Mẹ có thể đàn hoàn chỉnh mười bài hát.”

Khi còn trẻ tuổi ai không có một giấc mơ làm tài nữ âm nhạc chứ?

“Mẹ thật giỏi.” Ninh Tứ đúng lúc mở miệng nịnh nọt, Dương Liễu không nhịn được mỉm cười.

Ninh Yên cầm lấy ba lô đi ra ngoài: “Con đi tăng ca đây.”

“Ba đi dạy học.” Mỗi tuần Ninh Hãn Hải phải dạy hai lớp, ông là giáo viên, đêm nay đến phiên của ông.

“Ba, con đi cùng với ba.” Ninh Nhị nhanh chóng chạy theo, hắn thích nhất là học ké, lớp của giáo viên nào hắn cũng” đi nghe giảng.

“Con phải đến phòng thí nghiệm quan sát, con đã đồng ý với cô Kim phải ghi chép ký lục thí nghiệm.” Ninh Tam cũng có nhiệm vụ trong người.

Mọi người tách nhau ra ở cửa lớn, chạy về nơi mỗi người cần đến.

Bên cạnh cách vách có một cái đầu thò ra, tấm tắc bảo lạ: “Cả nhà của chú cũng thật liều mạng mà.”

Là Ninh Anh Kiệt, hắn có việc phải trở về một chuyến, phát hiện ở đây lại có thay đổi mới.

Đúng là mỗi năm mỗi khác.

Bình Luận (0)
Comment