Cô muốn làm vào cuối năm hơn, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của hắn làm cô mềm lòng: “Được.”
Trong lòng Nghiêm Lẫm vui đến nở hoa, liếc mắt nhìn trái nhìn phải một cái lập tức hôn Ninh Yên một cái chóc.
“Vậy chúng ta đính ước trước bằng nụ hôn này đi, đã nói chuyện lâu như vậy rồi cũng phải cho nhau danh phận.”
Đính hôn? Ninh Yên cảm thấy chuyện này không cần thiết lắm, có rất nhiều người sau khi xem mắt được mấy ngày liền kết hôn.
Nhưng Nghiêm Lẫm lại hứng thú nhiều như vậy, cô cũng không nỡ trực tiếp từ chối: “Anh hỏi qua ý kiến của ông nội chưa?”
Nghiêm Lẫm cảm thấy đây là chuyện của mình, bản thân có thể tự quyết định, có điều Ninh Yên đã nhắc nhở hắn, nên thông báo qua điện thoại một tiếng.
Là thông báo, không phải cầu xin.
“Ông rất thích em.”
Ông nội miệng cứng lòng mềm, ngoài miệng thì mắng con nhóc thúi, nhưng lúc ăn tết lại gửi qua đây một món quà chúc năm mới, đều là điểm tâm mà Ninh Yên thích ăn.
Thái độ này đã rất rõ ràng.
Ninh Yên vẫn mềm lòng nói: “Vậy để người lớn hai nhà nói chuyện điện thoại đi, thông báo liên lạc với nhau một chút, nếu như hai bên đều đồng ý em không có ý kiến gì nữa.”
Nếu như không đồng ý, vậy thì quên đi.
“Được, anh đi sắp xếp.” Đầu óc Nghiêm Lẫm bay bổng, chỉ một lúc sau đã nghĩ kỹ phải sinh mấy đứa con, là con trai hay con gái, dạy dỗ con cái như thế nào, nghĩ rất xa vời.
“Thời gian đính hôn anh chọn, địa điểm em chọn, được không?”
Khóe miệng Ninh Yên giật giật, hắn làm vậy là coi như không tiếp nhận ý kiến bất đồng của người lớn hai bên đúng không? Cái người này.
Khó có cơ hội thấy hắn hăng hái như vậy, cô không nhịn được bật cười: “Đừng nóng vội như vậy được không.”
“Anh đã chờ rất lâu, sao mà không vội được?”
Nghiêm Lẫm rất tôn trọng quyết định của Ninh Yên cho nên trước giờ không hề thúc giục chuyện kết hôn, chỉ lâu lâu ngẫu nhiên nhắc đến mà thôi, không muốn tạo áp lực cho cô.
Đây là cô gái mà hắn yêu thương, là người muốn làm bạn cả đời, hắn không nỡ để cho cô chịu chút tủi thân nào.
Nhưng có cơ hội như bây giờ hắn nhất định phải bắt lấy.
“Vậy cứ chọn ngày 1 tháng 1 đi, ngày đẹp, một năm sau thì tổ chức hôn lễ.”
Ninh Yên bất lực dựa trên vai Nghiêm Lẫm: “Anh muốn cưới em như vậy sao?”
“Nằm mơ cũng muốn.” Ánh mắt Nghiêm Lẫm đầy sự trông mong nhìn về phía bạn gái, hắn muốn mỗi ngày được ở bên cạnh cô cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau rời giường, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, có thể lấy danh nghĩa vợ chồng xuất hiện ở những nơi khác nhau.
Trong lòng Ninh Yên thấy mềm nhũn: “Vậy được.”
Nghiêm Lẫm mừng rỡ như điên, không nhịn được hoan hô, làm cho người ở xung quanh đều quay đầu nhìn qua.
Vậy mà hắn cũng không hề xấu hổ, còn cười cười chắp tay về phía mọi người nói: “Chúng tôi sắp đính hôn, tôi đang rất vui vẻ cao hứng.”
Mọi người cười đầy thiện ý, ai chưa từng trải qua tuổi trẻ chứ? “Chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Hắn cười ngốc nghếch làm người khác không dám nhìn thẳng, Ninh Yên không nhịn được che mắt lại, người đàn ông lúc mới gặp lãnh khốc sắc bén kia đi đâu mất rồi?
Xem xong bộ phim hai người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, đồ ăn của tiệm cơm vô cùng phong phú.
Nghiêm Lẫm gọi một bát thịt kho tàu, vịt bát bảo, mì sợi xào rau xanh, bánh bao thịt.
Ninh Yên ăn rất thỏa mãn, đều là đồ ăn cô thích, đang mải mê ăn cô bỗng nhớ tới một chuyện: “Nghiêm Vi mời em làm phù dâu của cô ấy, em đang do dự.”
Nghiêm Lẫm kéo da của khoanh giò xuống gắp cho Ninh Yên ăn, Ninh Yên rất thích ăn cái này.
“Do dự cái gì?”
Ninh Yên chậm rãi gắp đồ ăn lên ăn: “Hôn lễ tổ chức ở thủ đô, hơn nữa nghe bảo còn muốn làm rất lớn.”
Bôn ba qua lại cần vài ngày, hơn nữa hôn lễ tổ chức ngay thời điểm cuối năm, có nghĩa là Tết nhất phải chạy quanh ở bên ngoài.
Một năm bốn mùa cũng chỉ có lúc ăn tết cô mới có thể nghỉ ngơi vui vẻ mấy ngày.
Nghiêm Lẫm cười trêu ghẹo nói: “Em còn sợ gặp người bên nhà chồng sao? Con dâu xấu cũng phải đi gặp cha mẹ chồng, huống chi em lại không xấu.”