Tất nhiên là Ninh Yên không sợ gặp nhà chồng: “Em chỉ muốn lấy thân phận là bạn bè của Nghiêm Vi để tham gia.”
Nghiêm Lẫm hơi sửng sốt: “Tại sao? Chê anh không xứng với em hả?” Cô không phải là loại người như vậy.
“Chỉ là em không thích đoạt đi sự nổi bật của cô dâu, cả đời người ta chỉ tổ chức hôn lễ một lần, ai muốn bị đoạt đi sự nổi bật chứ?” Ninh Yên vỗ vỗ mặt của mình, tự luyến thở dài một hơi: “Em lớn lên xinh đẹp như vậy, còn có một người bạn trai xuất sắc, mọi người đều bận rộn nhìn em thì còn ai sẽ chú ý đến cô dâu chứ.”
Lý do này thật đủ kỳ lạ, làm Nghiêm Lẫm không nhịn được: “Sai rồi, khi đó chúng ta đã đính hôn, là chồng tương lai.”
Chuyện còn lâu mới xảy ra mà hắn có thể nói như thật, đó cũng là một loại tài năng.
Nghiêm Lẫm đưa Ninh Yên về nhà, còn đặc biệt mang theo một phần quà cáp, trực tiếp thỉnh cầu với Ninh Hãn Hải nói muốn đính hôn ngay tết Nguyên Đán, một năm sau kết hôn.
Vừa nói đã bị Ninh Hãn Hải cự tuyệt, nói thẳng là không cần thiết phải đính hôn.
Còn chuyện kết hôn thì bàn lại sau, dù sao chính là không đồng ý.
Nghiêm Lẫm khịt mũi thở dài, Ninh Yên tỏ vẻ thương cảm mà không thể giúp gì được, cha cô tính tình vẫn luôn như vậy.
Nghiêm Lẫm cũng không nhụt chí, càng cản càng hăng, muốn cưới vợ sao có thể dễ dàng như vậy được?
Chỉ cần có thời gian rảnh một cái hắn liền chạy tới cửa nhà làm khách, ở bên vợ chồng Ninh Hãn Hải ăn cơm nói chuyện phiếm, muốn dùng chiêu tình cảm.
Lại còn lôi ông nội Nghiêm của hắn ra, ông nội Nghiêm đại diện cho người nhà của nhà trai đến cầu hôn, Ninh Hãn Hải rất kính trọng vị lão tướng quân này, không thể từ chối.
Tới tới lui lui nói chuyện vài lần, cuối cùng cũng định thành cuộc hôn nhân này.
Ngày mùng sáu tết đính hôn ở thủ đô, ông nội Nghiêm không cần phải bôn ba đi qua đi lại, Ninh Hãn Hải cũng có thể đưa vợ con trở về thủ đô thăm thú.
Ninh Hãn Hải học tập làm việc ở thủ đô nhiều năm, có cảm tình rất sâu đậm với thành phố đó, nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy ông vẫn rất tưởng niệm.
Dương Liễu đối với chuyện này là đồng ý cả hai tay, bà vẫn luôn cảm thấy phụ nữ nên lấy chồng sớm một chút, giúp chồng dạy con mới đúng.
Tuy rằng Ninh Yên rất giỏi, nhưng sự nghiệp dù thành công hơn nữa cũng không bằng việc có một gia đình hạnh phúc.
Đương nhiên chỉ có một mình bà cho rằng như vậy.
Tâm tình mấy đứa nhỏ Ninh gia đều rất sa sút, chị chuẩn bị bị đoạt đi mất rồi.
Ninh Miểu tỏ ra vô cùng đáng thương nhìn cô: “Chị, sau này chị phải rời khỏi nhà sao?”
Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Không nha, chị ở lại chỗ này, đi làm gần biết bao.”
Một câu nói này đã đánh tan đi sự sa sút trong lòng mấy đứa nhỏ, đúng vậy, Ninh Yên nếu như đến ở trong quân doanh vậy quá xa rồi.
Ninh Nhị liếc mắt một cái nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh ấy có thể đồng ý được sao?”
Ninh Yên khẽ cười nói: “Chị là người quyết định.”
Nghiêm Lẫm nào có dị nghị gì: “Anh nghe Ninh Yên, em ấy nói cái gì thì chính là cái đó, hơn nữa anh cũng không nỡ để cho em ấy bôn ba đi lại xa.”
Người đàn ông tốt là phải che chở cho vợ con, cho họ cuộc sống tốt nhất.
Lời này làm cho người Ninh gia thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn xem như hiểu chuyện.
Dương Liễu càng vừa lòng hơn: “Tiểu Yên, con và Nghiêm Lẫm đi ra ngoài dạo một chút đi.” Làm vậy là muốn tạo cho bọn họ cơ hội ở cùng nhau, bồi dưỡng tình cảm.
Ninh Yên cũng muốn đi ra ngoài dạo, thoải mái đưa theo Nghiêm Lẫm đi ra cửa.
Các thôn dân đều quen biết với Nghiêm Lẫm, thấy nhiều thành quen, còn xem hắn là người một nhà.
Người yêu của Ninh tổng, đương nhiên là người một nhà rồi.
Người chạy tới chào hỏi thật sự quá nhiều, căn bản không có cơ hội đơn độc ở bên nhau, Nghiêm Lẫm suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta đi tới văn phòng của em ngồi nghỉ đi.”
Chỉ có chỗ đó là thanh tĩnh.
“Được thôi.” Ninh Yên cũng không muốn mình trở thành vật trang trí bị nhìn chằm chằm, nhất cử nhất động đều ở dưới mí mắt của người khác: “Có điều em muốn đi Cung Tiêu Xã mua chút đồ ăn vặt trước.”