Cô mua chút hạt dưa đậu phộng, kẹo, còn mua một hộp bánh quy lòng đỏ trứng, một bình sữa mạch nha, Nghiêm Lẫm tranh việc trả tiền.
Ngày bình thường dùng để lót bụng, chắc là cô đang ở thời kỳ thân thể phát triển, lúc nào cũng cảm thấy đói.
Ninh Yên mở cửa văn phòng ra đi vào, sửa sang lại đồ đạc ở trên bàn.
Nghiêm Lẫm mắc sắc, tò mò hỏi: “Đây là bản vẽ quy hoạch sao?”
Đây vẫn là tin tức tuyệt đối bí mật, tầng quản lý cũng không biết đến, Ninh Yên không muốn để lộ bất cứ tiếng gió nào ra ngoài, gây ra những phiền toái không cần thiết thì mệt.
“Đúng vậy, em gom những tòa hiện có gọi là khu một, kỳ quy hoạch thứ hai là vây quanh một khu mới, em tính xây một tiểu khu sáu tầng ở phía sau tòa giáo thụ, nhóm đầu tiên là mười tòa, dùng để sắp xếp thôn dân sáp nhập đến ở trước.”
Xây dựng thành kiểu tứ hợp viện chắc chắn không được, không đủ đất.
Nghiêm Lẫm là được phân phòng ở, vừa đủ một người ở: “Phòng ở là cho ở không hay là phải thuê bằng tiền?”
“Bán cho họ quyền sử dụng, chỉ cần cung cấp năm sinh là có thể ở, nhưng không được mua bán lại.” Hiện tại không có khái niệm thương mại phòng ở, Ninh Yên không muốn sẽ làm người thứ nhất ăn con cua này, nguy hiểm quá lớn: “50 mét vuông bán 500 đồng, cho phép trong vòng 5 đến 10 năm trả hết.”
Có hai loại hình phòng ở, 50 mét vuông hai phòng và 70 mét vuông ba phòng, có phòng bếp riêng, không có khu vực chung.
Định giá 500 đồng nhìn thì có vẻ hơi cao, nhưng mà thật ra khá hợp lý, đi làm ở tập đoàn Cần Phong mấy năm là có thể trả, còn tầng quản lý và nhân viên kỹ thuật thì dùng mấy tháng tiền lương là có thể mua một phòng.
Nói là bán đi quyền sử dụng, thật ra là đang cho ngươi quyền giữ tài sản.
Nghiêm Lẫm cầm bản vẽ lên xem kỹ, xưởng TV cũng ở khu công nghiệp, dựa vào bên cạnh nhà xưởng vốn có khuếch trương ra bên ngoài, diện tích rất lớn, bằng các xưởng khác cộng lại.
Muốn làm như vậy thì phải lấn dần điện tích của đồng ruộng như tằm ăn lá, đây cũng là lý do Ninh Yên muốn lấy toàn bộ công xã về trong tay mình.
Hả, ở bên cạnh quảng trường náo nhiệt nhất của tập đoàn Cần Phong xây dựng một con phố?
“Tại sao lại muốn xây dựng cái này? Quảng trường của các em vốn dĩ đã có không ít cửa hàng mặt tiền rồi mà.”
Ninh Yên tính toán làm thành con đường đi bộ, chờ sau khi cải cách mở cửa có thể làm buôn bán, sẽ nở ra đủ loại cửa hàng màu sắc hình dạng khác nhau, tạo nên khu thương mại lớn và siêu thị.
Cứ như vậy mỗi ngày hốt đầy tiền cũng không phải là nằm mơ nữa, cũng có thể hấp dẫn được nhiều người hơn, thúc đẩy tiêu dùng.
“Sau này sẽ càng ngày càng có nhiều người, nhu cầu ăn uống tiêu khiển sẽ tăng lên, chúng ta đương nhiên phải giải quyết nhu cầu bình thường của các công nhân, hiện tại nhà ăn ngồi cũng không đủ nữa, trung tâm y tế cũng vậy, phải xếp hàng rất lâu, những cái đó đều phải nghĩ ra cách giải quyết.”
Nghiêm Lẫm cảm thấy lời cô nói có lỗ hổng, nhưng không chấp nhất làm rõ, từ trước đến nay cô luôn thông minh, làm việc gì cũng có thâm ý phía sau.
“Nếu như xây dựng xưởng mới, nhà ăn chắc chắn không đủ chứa, em tính sẽ làm như thế nào?”
Ánh mắt Ninh Yên đảo qua ở khu trường học, cánh tay mảnh khảnh chỉ ở chỗ gần đó: “Ở chỗ này xây dựng một nhà ăn thứ hai, cách vách thì xây dựng trung tâm y tế, lại qua bên đó là thư viện, thư viện cũng không đủ chứa nữa, đều phải nới ra thêm, còn phải xây tòa huấn luyện và tòa nhà thí nghiệm, em tính toán, tất cả đều phải xây năm tầng, dạo này chỗ em khuếch trương quá nhanh rồi.”
“Mà lầu 3 lầu 4 trung tâm của thôn dân gộp vào với nhà ăn tầng 2, chỗ ngồi có thể mở rộng thêm một chút.”
Hiện tại không thể chứa nổi nữa, đều gọi món về nhà ăn cả.
Thêm được hai tầng lầu là có thể giải quyết được vấn đề ăn cơm của bọn họ.
Mà nhà ăn mới có thể chứa mấy ngàn công nhân của xưởng mới xây, hoàn hảo.
Nghiêm Lẫm kinh ngạc cảm thán không thôi, quy mô càng ngày càng lớn hơn, bộ quy hoạch này so với quân doanh còn hoàn thiện hơn: “Vậy cần phải dùng bao nhiêu tiền chứ?”