Một đêm này không biết có bao nhiêu người phải thức trắng đêm khó ngủ, cũng không biết có bao nhiêu người phải bôn tẩu khắp nơi.
Vài ngày sau, Ninh Yên lại nhìn thấy Nghiêm Lẫm lần nữa, thấy thần sắc hắn bình tĩnh liền âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra mọi chuyện đã được giải quyết.
Nghiêm Lẫm lấy ra hộp nước gừng đường đỏ được làm thủ công rất lớn: “Nghe nói cái này rất tốt, anh cũng lấy một hộp cho em.”
Mi mắt Ninh Yên cong cong: “Cảm ơn anh nha, đồng chí Nghiêm Lẫm.”
Nghiêm Lẫm đổ cho cô một ly nước đường đổ, nếm thử hương vị: “Tiểu Yên, bên chỗ em có thể an trí thêm cho một quân nhân đã xuất ngũ không?”
“Có thể.” Ninh Yên lập tức đáp ứng.
“Không sợ vất vả, con người rất kiên định.” Nghiêm Lẫm giới thiệu đơn giản sơ qua về tình huống của Phương Vĩnh Tiến.
Phá hư quân hôn sẽ phải nhận hình phạt, dưới sự trợ giúp của bộ đội Phương Vĩnh Tiến đã ly hôn xong xuôi, cũng để cho đối phương phải chịu hình phạt, nhưng Phương Vĩnh Tiến cũng phải xuất ngũ.
“Hắn là một quân nhân tốt, vốn sẽ được đề bạt, đáng tiếc, bây giờ hắn về quê cũng sẽ gặp phải đồn đại vớ vẩn, không bằng ở lại chỗ này tìm một công việc.”
Ninh Yên hơi hơi gật đầu: “Được, anh bảo cậu ta lại đây đi, em an bài công việc.”
Nghiêm Lẫm giải quyết được một nỗi lo, cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn: “Bên chỗ em khi nào thì xây dựng xưởng mới.”
“Ba bốn tháng đầu năm, hiện tại quá lạnh.” Ninh Yên thoải mái nằm ở trong phòng, uống nước đường đỏ nóng hôi hổi, cảm giác thật sự hạnh phúc.
Nghiêm Lẫm nhìn bộ dạng lười biếng của cô cực kỳ giống mèo con, không nhịn được muốn cười: “Đến lúc đó đều chiêu nhận thôn dân sáp nhập vào sao?”
“Sao có thể được? Có một số vị trí công việc cần phải có kĩ thuật, hiện tại em tính tạo ra cuộc huấn luyện, bồi dưỡng thêm một ít công nhân kỹ thuật.”
Ninh Yên không tính sẽ để người không có kinh nghiệm gì đến xưởng TV, trước tiên cứ điều những công nhân cũ đã được bồi dưỡng đi qua, những cương vị trống còn dư lại thì nhường cho những công nhân mới.
Tiền lương của công nhân kỹ thuật khá cao.
“Đại đội nào còn chưa sáp nhập được?”
Ninh Yên không sốt ruột chút nào, hiện tại mọi người đều gấp đến nhảy dựng, cùng nhau thi triển thần thông, mà nhóm cán bộ thôn của đại đội Giới Câu không được sống qua ngày lành, bị tố giác cách chức, loạn đến rối tinh rối mù.
“Không cần gấp, xưởng còn chưa được xây xong đâu, để cho bọn họ làm ầm ĩ thêm một thời gian nữa mới có thể quý trọng hơn công việc mà vất vả lắm mới có được.”
Còn cứ có thái độ đòi lợi ích một cách rất đúng tình hợp lý của cán bộ thôn đại đội Giới Câu làm người khác thấy rất phản cảm, cô không nợ bất kỳ ai cả.
Ngược lại cô đang ban ơn cho mảnh đất này mang lại hy vọng cho vô số người.
Qua một ngày, có một thanh niên trẻ tuổi được đưa tới văn phòng của Ninh Yên: “Phương Vĩnh Tiến đến đưa thư.”
Ninh Yên đánh giá hắn vài lần, mặt mày của người đàn ông này có chút hàm hậu, nhưng dáng người khá đĩnh đạc.
“Cậu biết cái gì?”
Người đàn ông không nghĩ ngợi đáp: “Lái xe, bắn súng, trinh sát, đánh nhau.”
Ninh Yên gõ nhẹ lên mặt bàn: “Trước mắt có ba cương vị công việc còn trống, một là đội vận chuyển, hai là công nhân bình thường của xưởng thức ăn chăn nuôi, ba là bảo an, cậu chọn cái nào?”
Phương Vĩnh Tiến sửng sốt, còn có thể chọn sao?
Hắn suy xét hai phút rồi nói: “Tôi chọn cái thứ nhất.”
“Được.” Ninh Yên cho thư ký đưa người ra ngoài sắp xếp.
Lớp học kỹ thuật mới mở, lúc Ninh Yên đồng ý lời mời đến tham gia nghi thức mở lớp, thấy được Phương Vĩnh Tiến ở trong đám người phía dưới không khỏi nhướng mày, có chút bất ngờ.
Lớp học kỹ thuật là do Ninh Hãn Hải phụ trách, vậy mà thường thường sẽ nghe được cái tên Phương Vĩnh Tiến phát ra trong miệng của Ninh Hãn Hải.
“Tên nhóc này rất thích học kỹ thuật, ngộ tính cao, năng lực thực hành rất mạnh, chỉ là không biết nói chuyện, tính tình cứng nhắc, không tốt nghiệp cấp hai, gặp phải hạn chế nhất định, cha đã kêu hắn đi đến lớp học bổ sung kiến thức văn hóa.”