Ninh Nhị có chút tò mò nói: “Cha, hiếm khi nghe thấy cha khen người khác như vậy nha.”
Ninh Yên lại không thấy kinh ngạc đến vậy, người có thể làm Nghiêm Lẫm tự mình mở miệng cầu người khác giúp đỡ, có thể kém cỏi sao?
Đương nhiên lúc này cô cũng không ngờ tới rằng trong tương lai Phương Vĩnh Tiến sẽ là một phụ tá đắc lực nhất của cô.
Chỉ có thể nối là thế sự khó lường.
Trên xe lửa đi đến thủ đô, ngoại trừ cả nhà Ninh Hãn Hải ra còn có cả nhà Ninh Xuân Hoa, ngay cả cháu nội cũng mang theo.
Ninh Yên không tính sẽ làm lễ đính hôn quá lớn, chỉ có người trong nhà ăn cùng nhau một bữa cơm, làm một nghi thức đơn giản.
Không kinh động đến những người khác, chỉ nói là đi thăm viếng người khác cũng sẽ không hỏi nhiều.
Chờ sau khi quay trở về thì đi phát một vòng kẹo cưới là xong việc.
Quá nhiều người nên chỉ mua được bốn vé ghế nằm, ghế nằm đều để cho phụ nữ và con nít ngủ, còn đàn ông đều ngồi ở ghế cứng.
Trương Thục Phương bế theo đứa nhỏ nằm ở một ghế, hai chị dâu em chồng Ninh Anh Liên và Trình Hải Đường thay phiên nghỉ ngơi, còn Ninh Yên và Ninh Miểu thay nhau ngủ, Dương Liễu xót chồng, một hai đòi Ninh Hãn Hải phải đi giường nằm, bà đi ngồi ghế cứng, bị cự tuyệt rồi.
Dương Liễu kêu hai đứa con trai qua nằm, hai anh em Ninh Nhị đều ngượng ngùng, người lớn đều đang ngồi ghế cứng mà.
Ninh Yên lấy được một cái nệm, trải trên mặt đất của thùng xe, buổi tối ngủ dưới đất có thể để hai người ngủ được, thay phiên nhau.
Đã ra bên ngoài mọi chuyện đều phải hợp sức làm cùng nhau.
Nhưng có một số chuyện không thể giống nhau được.
“Con không muốn ăn bánh bao.”
Trước khi ra khỏi nhà Dương Liễu đã làm rất nhiều bánh bao trắng, bỏ được vốn liếng, nhưng cứ ăn mãi Ninh Yên đã chán ngấy.
“Trước kia chỉ có tết mới được ăn bánh bao trắng tinh thế này, chúng ta dù nằm mơ cũng muốn ăn, sao thanh niên bây giờ như các con lại không thích ăn chứ?”
Lúc trước Ninh Yên vừa đến gặm được miếng dưa leo thôi cũng thấy vô cùng quý trọng, hiện tại lại kén ăn, chỉ có thể nói là do điều kiện thật sự tốt lên.
“Thời đại không giống nhau mà.”
Kiếm được lời thì phải tiêu, nhưng thế hệ của Dương Liễu đã ăn quá nhiều cực khổ, hàng năm chịu đói, vô cùng quý trọng đồ ăn, cũng tiếc không nỡ tiêu tiền.
“Sao lại không giống nhau? Không phải đều là người sao? Cho dù là kiếm được một chút tiền cũng không nên tiêu loạn, tiết kiệm lại làm của hồi môn mới tốt.”
Ninh Yên không thích nghe những lời đó, vén tóc lên: “Miểu Miểu, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Được ạ.” Ninh Miểu lập tức nhét cái bánh bao trắng đã cắn được một miếng vào trong tay của mẹ, nhanh chóng chạy theo sau, ha ha, cô muốn ăn sung mặc sướng cùng với chị.
Dương Liễu tức đến trừng mắt, lại không có một chút biện pháp nào quản được hai người: “Chị dâu, chị nhìn xem, hai đứa nhỏ này quả thật không hiểu chuyện…”
Trương Thục Phương cũng là người hận không thể bẻ tiền thành hai nửa để xài, trước khi ra cửa cũng đã làm rất nhiều lương khô, nhưng bà sẽ không vung tay múa chân đối với thói quen sinh hoạt của người khác: “Em dâu, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, vậy trên đời này cũng không có người hiểu chuyện nữa, em cũng không cần quản nhiều quá đâu, Tiểu Yên là người biết chừng mực.”
Dương Liễu nhẹ nhàng thở dài một hơi, cứ cảm giác con cái đã lớn rồi, cả đám đều đủ lông đủ cánh không quản được nữa: “Làm mẹ sao có thể không nhọc lòng đây? Nghiêm gia không phải nhà bình thường, Ninh gia chúng ta xem như đã trèo cao, vậy chỉ có thể thêm nhiều của hồi môn một chút thôi, chống lưng cho Tiểu Yên mới được.”
Suy nghĩ của bà hoàn toàn là xuất phát từ lòng mẹ thiện lương, nhưng tầm mắt thật sự không cao.
Ninh Anh Liên là người sùng bái Ninh Yên nhất, không nhịn được chen vào một câu: “Cô à, Tiểu Yên xuất sắc như vậy ai treo cao ai còn không biết được đâu, dù sao Nghiêm Lẫm vui, người Nghiêm gia vui, chú của cháu cũng rất vui.”
Trên đời này quả thật có rất nhiều quy tắc ngầm, dùng để ước thúc người thường.
Nhưng chỉ cần thực lực đủ mạnh là có thể đánh vỡ tất cả mọi quy tắc, chẳng hạn như Ninh Yên.