“Đúng vậy, sự ưu tú của Ninh tổng đủ để con bé đánh vỡ cách biệt giai cấp, em cũng đừng cảm thấy bản thân không bằng người ta nữa.”
Những lời này Ninh Yên không hề biết, mà cho dù có biết cũng sẽ không để ý đến.
Cô mang Ninh Miểu theo đi đến toa trên mua hai hộp cơm, ăn rất ngon lành.
Ninh Miểu ăn ngon đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, ăn uống no đủ xong đột nhiên hỏi: “Chị, chị có sợ hãi không?”
“Sợ cái gì?” Ninh Yên thấy kỳ quái hỏi lại.
Vẻ mặt Ninh Miểu lo lắng: “Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đó, bị gia tộc lớn xa lánh này…”
Khóe miệng Ninh Yên co giật: “Dừng dừng, gần đây em đọc sách gì lung tung đúng không? Chị thấy là em vẫn quá nhàn rỗi, học thêm một môn học nữa đi.”
Ninh Miểu:…
“Chị, em sai rồi, xin buông tha em.”
Cô biết sai thật rồi, chị của cô chính là một đại ma vương!
Ninh Yên trợn mắt liếc cô một cái, gọi người phục vụ tới, lại mua thêm một hộp bánh bao thịt nóng hôi hổi: “Đi thôi, đưa cho cha ăn.”
Ninh Miểu rất tự nhiên cầm lấy hộp đồ ăn: “Không mua cho mẹ sao?”
“Thôi bỏ đi, sẽ bị mắng là lãng phí mất.” Suy nghĩ giữa Ninh Yên và Dương Liễu khác nhau lớn như Thái Bình Dương vậy, hai người không thể cùng nói chuyện được, nhưng chỉ cần không phải là vấn đề liên quan đến nguyên tắc, cô đều sẽ không quá so đo.
Dương Liễu keo kiệt thì keo kiệt, cô tự chạy đi mua đồ ăn là được, cô có tiền có kinh tế độc lập, chuyện lớn bao nhiêu đâu chứ.
Ninh Miểu vừa nghe vậy liền sửa lại chủ ý: “Vậy nghe lời chị đi.”
Cô đã dưỡng thành thói quen, mọi việc đều nghe theo chị.
Cuối cùng cũng tới thủ đô, đoàn người chen chúc xuống xe lửa, Ninh Hãn Hải đứng ở trong đám đông nhìn ga tàu hỏa quen thuộc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang xuất hiện, vậy mà đời này ông lại có thể trở về.
“Hãn Hải?” một âm thanh kinh ngạc vang lên: “Ninh Hãn Hải!”
Ninh Hãn Hải nhìn theo tiếng kêu, ngây ngẩn cả người, trùng hợp như vậy?
Là đồng nghiệp cũ trước kia, lão Đinh, quan hệ giữa hai người khá tốt.
Nhiều năm không gặp đột nhiên gặp lại, hai người không thể ngăn được trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang.
Lão Đinh cẩn thận chặt chẽ, trong nhà cũng có chút mối quan hệ cho nên không bị kéo xuống, vẫn luôn đi làm ở trong đơn vị.
Ông nhìn chằm chằm vào Ninh Hãn Hải một lúc lâu, trong lòng thấy rất kinh ngạc, khí sắc hồng nhuận, trên mặt có da có thịt, đôi mắt có thần, nhìn qua có vẻ cuộc sống không tồi: “A Hải, mấy năm nay tôi vẫn luôn lo lắng về cậu, hôm nay nhìn thấy cậu thế này tôi liền an tâm rồi.”
Mỗi ngày Ninh Hãn Hải đều ăn thịt uống sữa bột, thân thể đã điều dưỡng tốt trở lại, sớm đã không còn dáng người nghèo túng như trước kia.
Ông rất cảm kích lão Đinh đã từng mật báo cho ông lúc trước, để cho ông đi trước một bước tiêu hủy đi rất nhiều đồ vật mẫn cảm, chẳng hạn như sách tiếng Anh, sách cổ, kiệt tác các loại.
Đáng tiếc là ông vẫn tiếc nuối không nỡ tiêu hủy đi những tư liệu tiếng Anh hữu dụng, bị bắt được nhược điểm.
Ai, không đề cập đến những cái đó nữa.
“Tôi được sửa lại án xử sai, bây giờ được sống cùng với người nhà, cuộc sống trôi qua rất an ổn.”
Lão Đinh vỗ nhẹ vào cánh tay ông, nhẹ nhàng thở dài: “An ổn là tốt rồi.”
Hai người nói về chuyện cũ một cái là nói không ngừng được, Ninh Yên đi tới nhắc nhở: “Cha, có chuyện gì đi ra ngoài nói đi, ở đây quá nhiều người.”
Lão Đinh tò mò nhìn qua: “Đây là con gái cậu sao? Lớn lên thật xinh đẹp.”
"Giống tôi." Vẻ mặt Ninh Hãn Hải đầy kiêu ngạo.
Lão Đinh:…
"Cậu vừa trở về, vốn nên ở đây tiếp đón cậu, nhưng tôi bây giờ phải đi công tác rồi, chờ khi nào tôi trở về lại uống với nhau mấy chén đi."
Ninh Hãn Hải sớm đã nhìn thấy hành lý và vé xe trong tay ông: “Tôi đến đây để làm chút chuyện, không ở lại được bao lâu.”
“À.” Lão Đinh có chút tiếc nuối, bỗng nhiên nói: “Lão Ninh, cậu có nghĩ đến chuyện trở về hay không?”
Ninh Hãn Hải ngẩn ngơ, thần sắc phức tạp vô cùng: “Không được, tôi đã rời xa được nơi thị phi này, không nghĩ sẽ quay trở lại nữa.”
Cuối cùng lão Đinh chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một hơi.