[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 952

Chương 952 -
Chương 952 -

Ông nội Nghiêm khẽ nhíu mày: “Phỏng chừng là ăn cây táo, rào cây sung, một lòng tính kế cho nhà chồng, nếu như tay của Lâm gia duỗi quá dài, vậy thì chặt đi.”

“Con đi điều tra xem sao, có lẽ đứa nhỏ Nghiêm Kiều kia hận Nghiêm gia chúng ta.” Nghiêm Ngọc Xương là người thông minh, có một số việc ông nhìn thấy rất rõ.

Tâm lý của hai anh em Nghiêm Kiều vẫn luôn không cân bằng, luôn cảm thấy bản thân không được Nghiêm gia coi trọng, trong lòng có oán hận. Nghiêm Kiều giấu giếm bọn họ gả vào Lâm gia, chưa chắc đã vì muốn dựa hơi của Lâm gia.

Đáng tiếc, phàm là người xuất thân từ gia tộc lớn, có ai là kẻ ngốc đâu chứ?

Ông nội Nghiêm cười lạnh một tiếng: “Để nó hận, không có Nghiêm gia thì nó là cái thá gì? Bản lĩnh không lớn, mưu mô lại quá nhiều, sớm hay muộn gì cũng sẽ tự làm hại chính mình.

Nghiêm Ngọc Xương không có ý kiến gì về việc này: “Em hai ở bên kia, cha cũng nên an ủi phần nào.”

Hai anh em bọn họ đi trên con đường khác nhau, không có xung đột về lợi ích, hơn nữa cả nhà cũng chỉ có hai anh em, tình cảm giữa hai người vẫn luôn không tệ.

Ông nội Nghiêm càng thêm ghét bỏ: “Nó cũng là đồ ngu xuẩn, mắt nhìn phụ nữ không tốt, chọn trúng thứ không ra gì? Sinh con mà không biết dạy, chỉ biết bận rộn công việc, bây giờ có hối hận thì cũng không kịp.”

“Nói cho cùng, cả cha lẫn mẹ đều ngu xuẩn.” Nói tới đây, ông nội Nghiêm lại nghĩ tới Ninh Yên: “A Lẫm, cháu đi tìm Ninh Yên nói chuyện, xem có thể quyết định chuyện kết hôn được không.”

“Được, cháu sẽ đi liền.”

Bệnh viện. Ninh Hãn Hải yên lặng giữ ở ngoài cửa, vẻ mặt sững sờ.

“Chú.”

Ninh Hãn Hải nghe tiếng bèn quay lại: “A Lẫm à, sao cháu lại tới nữa?”

Trong tay Nghiêm Lẫm xách theo một cái túi: “Cháu tới thăm Ninh Yên, chú trở về nghĩ ngơi đi, ở đây có cháu là được rồi.”

Ninh Hãn Hải khẽ lắc đầu, ngồi im không nhúc nhích: “Trong nhà cháu nói thế nào?” Nếu như xé rách mặt, ngày mai bọn họ sẽ về nhà.

Nghiêm Lẫm ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt trông mong nhìn ông: “Ông nội bảo cháu tới hỏi, có thể kết hôn vào ngày mốt không, chú à, có thể không?”

Ninh Hãn Hải:…

Nhà bọn họ rất không đúng.

Ninh Yên bị nghẹn tỉnh, lúc tỉnh dậy, cô thấy trong phòng tối om, cô mở đèn lên, mặc áo khoác rồi đi xuống giường.

Phòng bệnh đơn vậy mà lại không có nhà vệ sinh riêng, thật không thể tin được.

Cô đi ra ngoài nhìn: “Ồ, cha, Nghiêm Lẫm, mọi người ngồi ở bên ngoài à?”

Mái tóc cô rối bù, gương mặt mơ màng buồn ngủ, gương mặt nhỏ đỏ bừng do ngủ nhiều.

Ánh mắt của Ninh Hãn Hải lướt vài vòng trên gương mặt trắng nõn của Ninh Yên, giả bệnh à: “Sao con lại dậy rồi? Mọi người nói chuyện ồn làm còn tỉnh giấc à?”

Ninh Yên cười tủm tĩm: “Không phải, muốn đi vệ sinh.”

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của cả hai người đàn ông đều thay đổi, không hẹn mà cùng đứng lên: “Để cha/anh đi cùng với con/em.”

Bọn họ đây là gặp chướng ngại tâm lý, lo lắng lại xảy ra chuyện gì đó không hay.

May mà lần này mọi người đều bình yên, không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Hai người đỡ Ninh Yên về lại phòng bệnh, lúc này cô cũng không ngủ lại được.

Nghiễm Lẫm lấy một hộp thịt từ trong túi ra rồi mở hộp, chia ra làm đôi, một nửa đưa cho Ninh Hãn Hải, một nửa đưa cho Ninh Yên: “Tiểu Yên, ngày mốt chúng ta kết hôn đi.”

Ninh Yên giương đôi mắt trông mắt nhìn đồ hộp, thật thơm: “Gì cơ?”

Không phải cô nghe nhầm đấy chứ?

Trong lòng Nghiêm Lẫm rất căng thẳng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Đây là ý của ông nội.”

Ninh Yên không tự chủ được hỏi: “Ông nội anh không bị bệnh gì đấy chứ?”

“Khụ khụ, sao con lại nói thế?” Ninh Hãn Hải khuyên cô, tuy nhiên, trong lòng ông cũng suy nghĩ như vậy.

Nếu như người bình thường gặp phải chuyện như vậy, trở mặt là chuyện bình thường, không trở mặt còn được xem là người phúc hậu.

Nghiêm Lẫm thấy bầu không khí lúc này đang tốt đẹp, cổ vũ chính mình nói tiếp: “Ông nội nói, sau khi chúng ta kết hôn, em chính là người Nghiêm gia, em bắt nạt những người Nghiêm gia khác, cũng không tính là chuyện lớn gì, đóng cửa lại chuyện gì cũng sẽ dễ nói.”

Bình Luận (0)
Comment