Nghiêm Vi nhìn mái tóc của cô dần dần thành hình trong gương, cảm thấy thật xinh đẹp.
Mắt Mai Á Cầm lóe lên: "Nghiêm Vi, đây là phù dâu không đáng tin của chị à? Trông như thế này à."
Nghiêm Vi nhếch khóe miệng lên, hơi hơi mỉm cười trào phúng nói: "Sao vậy?"
Bộ dáng Mai Á Cầm như thể là vì tốt cho cô mới nói: "Trông bộ dáng không giống con gái nhà lành, nếu chị mời cô ấy làm phù dâu sẽ ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của chị mất, khách khứa sẽ nghi ngờ chị không phải là một cô gái ngoan."
Mấy lời này, khiến Nghiêm Vi mỉm cười. hai mắt Hàn Thượng Du lấp lánh, kiếm chuyện đây mà, phải nhanh chóng sắp xếp lại.
Ninh Yên nhàn nhạt liếc nhìn Mai Á Cầm một cái: “Kẻ ngốc này ở đâu ra vậy?”
Bây giờ cô thản nhiên vui vẻ nên cũng lười tranh cãi với người khác.
Được rồi, kỳ thật đến lúc đó, Ninh Hãn Hải đã nhiều lần dặn dò cô đừng có gây chuyện.
“Em họ của tôi đó.” Nghiêm Vi không ưa cô em họ này, thích so sánh đủ thứ, kể cả quần áo giày dép, chồng con, có sự nghiệp là không so được thôi: "Hôm nay là hôn lễ ngày lành của tôi, cô bớt mồm mép chút, đừng làm người ta khóc đó."
Ninh Yên ngạc nhiên nhìn cô: "Cô nói gì vậy, tôi dễ thương đáng yêu như vậy, làm sao có thể tùy tiện làm người ta khóc được."
Vẻ mặt cường điệu của cô khiến khóe miệng Nghiêm Vi giật giật: "Đúng rồi, cô Ninh đây là cô gái ngây thơ nhất trên đời."
"Phốc." Hàn Thương Du không nhịn được cười.
Ninh Yên nhướng mày: “Có gì sai à?”
Hàn Thượng Du không khỏi cười lớn: “Đúng lắm, cô Ninh đây là đáng yêu nhất.”
Rõ ràng là một ác ma, nhưng lại thích giả vờ làm con thỏ trắng ngây thơ vô hại.
Còn chơi đùa vui lắm.
Ba người họ thường rất bận rộn, Đến đây, hiếm có dịp được cùng nhau trò chuyện, cười nói vui vẻ lắm.
"Cô nói ai là kẻ ngốc?" Mai Á Cầm không vui.
Ba cô gái trẻ đồng loạt nhìn qua Mai Á Cầm, là cô chứ còn ai nữa? Phản ứng chậm chạp quá.
Mai Á Cầm thẹn quá hóa giận hỏi: "Cô có biết tôi là ai không?"
Sao cứ luôn có người hỏi câu này vậy nhỉ? Ninh Yên cảm thấy loại người này quá đề cao bản thân, lấy gia thế của mình để thượng đẳng hơn người.
Nói cách khác, bản thân những người này không có năng lực thực sự.
Người có năng lực nào mà lại nói những lời thiếu dinh dưỡng như vậy? Họ đều là những người khiêm tốn, thận trọng, cái này gọi là thùng rỗng kêu to, sông sâu lại tĩnh lặng.
"Tội nghiệp quá, ngay cả bản thân mình mà còn không biết mình là ai, không có tiền đi khám đúng không? Để tôi góp cho cô mấy đồng?"
Giọng điệu thờ ơ của cô khiến người ta giận không thôi, giống như…
“Cô mới cần đi khám…”
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa lại vang lên, “Tiểu Yên, em có đó không?”
“Có.” Ninh Yên lộc cộc ra mở cửa.
Nghiêm Lẫm bưng một cái khay, một chén hoành thánh thịt tươi và một đĩa bánh mì mè.
"Anh lấy chút đồ ăn, em ăn lót dạ trước đi, nào mở tiệc rồi a tới kiếm em."
Ninh Yên ở bệnh viện ngủ quá thoải mái, ngủ quên một giấc nên Nghiên Lẫm cũng không gọi cô.
Thậm chí còn không có thời gian để ăn sáng nên lúc này đang đói bụng, cô nhìn chằm chằm vào chén hoành thánh: “Cảm ơn anh.”
Nghiêm Lẫm vẫn còn có chút không nỡ rời đi: “Em nghĩ sao rồi?”
“Vẫn đang suy nghĩ.” Ninh Yên thòm thèm.
Nghiêm Lẫm không có cách nào với cô: “Em đấy, làm việc gì cũng giỏi, chỉ là không quan tâm đến việc đối nhân xử thế thôi.”
Đồ ăn ngon ở trước mặt, Ninh Yên không thèm nhìn tới nơi khác: "Em đói bụng.”
Nghiêm Lẫm sờ sờ đầu cô, đành chịu mà thở dài: "Có chuyện tới tìm anh, làm ơn đừng đánh nhau nha."
Ninh Yên buồn cười, ý hắn là, đừng dùng dao à, có bóng ma tâm lý sao?
“Phụt, em biết rồi.”
Khi hắn vừa đi khỏi, Ninh Yên vui vẻ tìm chỗ ngồi và bắt đầu ăn sáng.
Nước súp hoành thánh thịt tươi được làm từ nước hầm thịt, trong nước có vài miếng trứng và hành lá băm nhỏ nổi lên, rắc thêm dầu mè, trông rất hấp dẫn.
Nhìn thấy xung quanh mọi người đều đói, Hàn Thượng Du không nhịn được nói: “Cho tôi một miếng bánh mì.”
Ninh Yên hào phóng đưa cho cô, cũng không phải người ngoài.
Mắt Mai Á Cầm lóe lên: "Cô có quan hệ gì với Nghiêm Lẫm?"