[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 963

Chương 963 -
Chương 963 -

Ninh Yên khẽ lắc đầu: "Cô bị ngu à, đừng nói là đi bệnh viện, cho dù ra nước ngoài, cái gì cần đưa cũng phải đưa, chuyện gì nên giải quyết thì cũng phải giải quyết."

Nghiêm Kiều tái mặt, tức giận nói: "Cô hám tiền như vậy, không sợ bị tiền đè chết sao?"

"Hám tiền gì chứ?" Ninh Yên mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội của mình, nói xằng nói bậy một cách rất nghiêm túc: "Rõ ràng là hai người đền bù tổn thất cho tôi, hai người khóc lóc đòi đưa cho tôi nên tôi đành phải nhận."

Nghiêm Kiều:...

Lâm Cảnh Vĩ:...

Một tiếng sau, dưới tên Ninh Yên lại có thêm hai căn tứ hợp viện, vị trí rất đẹp, cô sung sướng nở một nụ cười tươi rói.

"Chuyện này đã được giải quyết xong, hoan nghênh lần sau lại đến, tôi biết Lâm gia còn có rất nhiều thứ tốt."

Lâm Cảnh Vĩ hít sâu mấy hơi mới kìm nén được cơn tức giận: "Ký vào cam kết đi."

Tờ cam kết hắn lấy ra khiến Ninh Yên khó chịu lắc đầu, thứ đó khiến cô cảm thấy như thể mình đã phạm phải một lỗi lầm nào đó.

Cô lấy giấy bút ra viết một cái mới: "Tôi viết một biên bản ghi nhớ, đừng lo lắng, tôi là một người giữ chữ tín."

Trọng điểm là, không phải một bản cam kết, mà là một biên bản ghi nhớ.

Từ ngữ thay đổi thì ý nghĩa cũng hoàn toàn thay đổi, lần này cô tha thứ cho hành vi bắt cóc của bọn họ, nhưng lần sau thì sẽ không như vậy nữa.

Sắc mặt Lâm Cảnh Vĩ biến đổi mấy lần, Ninh Yên mỉm cười với hắn: "Để bày tỏ thành ý, tôi sẽ xóa những tấm ảnh đã chụp."

Cô gọi một tiếng, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, đưa máy ảnh trong tay cho Ninh Yên, sau đó đứng ở phía sau ông nội Nghiêm.

Đây là cảnh vệ của ông nội Nghiêm.

Ninh Yên kiểm tra ảnh trong máy, chụp khá rõ ràng.

“Đây, ông tự xóa đi, tôi biết ông không tin tưởng tôi.”

Lâm Cảnh Vĩ cầm máy ảnh lên nhìn, sắc mặt tối sầm lại, không chỉ chụp rõ mặt của những người đàn ông này, còn chụp được cả khuôn mặt kiêu ngạo, dữ tợn của Nghiêm Kiều, thậm chí trong ảnh còn có cả ông.

Ở góc dưới bên phải còn có cả thời gian.

Ông nhanh chóng xóa bỏ hết những tấm ảnh này, tâm trạng vô cùng phức tạp: "Cô biết từ lúc nào?"

Sắp xếp chu toàn như vậy mà không bị người khác phát hiện, thủ đoạn của người này thật khá.

“Tối hôm qua.” Tâm trạng của Ninh Yên rất tốt.

Lâm Cảnh Vĩ theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Kiều, không lẽ là do cô ta tiết lộ? Không đúng, thời gian không khớp.

Hôm nay ông mới biết Ninh Yên sẽ xuất hiện, kế hoạch này vừa mới được sắp đặt, cô không thể nào biết trước được.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ: "Sao cô biết?"

Ninh Yên liếc mắt một cái, ý tứ không rõ ràng: "Muốn biết đáp án? Dùng tiền mua đi, một ngàn một câu, không bán hai giá."

Chết tiệt, người đàn ông luôn biết kiềm chế này cuối cùng cũng bị chọc tức, nhịn không được mà lớn tiếng chửi rủa.

Vẻ mặt Ninh Yên đầy chán ghét: "Ý thức, đồng chí Lâm, ý thức của ông như vậy là không được đâu."

Ông nội Nghiêm nhìn dáng vẻ thờ ơ của Ninh Yên, lại nhìn người đàn ông đang tức giận bừng bừng, trong lòng có chút giễu cợt.

Uhm, lại là công thức quen thuộc.

"Đúng rồi, đồng chí Lâm Cảnh Vĩ, ngày mai Nghiêm gia chúng tôi có chuyện vui, trân trọng kính mời đồng chí đến tham dự."

Cảm xúc của Lâm Cảnh Vĩ không ổn định, nhưng rất nhanh đã tìm lại được lý trí: "Chúc mừng, tôi nhất định sẽ tới."

Ông bây giờ chỉ muốn bóp chết Ninh Yên!

Mối thù này ông nhất định sẽ báo! Trong đầu ông đang nghĩ đến hàng chục kế hoạch trả thù!

Ninh Yên họ Ninh, không phải họ Nghiêm, ông nội Nghiêm sẽ chỉ bảo vệ cô ở một mức nhất định, dù sao ngay cả cháu gái ông ta cũng vứt bỏ.

Suy cho cùng, điều con cáo già này coi trọng nhất chính là lợi ích gia tộc, khi không còn giá trị thì có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Những người có thể đi được đến hôm nay đều là những tinh hoa trong giới tinh hoa của nhân loại, những kẻ ngay thẳng, không có não đều đã chết hết, biến thành tro bụi rồi.

Ông nội Nghiêm tươi cười nói: "Không hỏi là chuyện vui gì à?"

Lâm Cảnh Vĩ không hề quan tâm, dù sao ông chỉ đến một lúc rồi rời đi, xã giao một chút là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment