[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 962

Chương 962 -
Chương 962 -

Nghiêm Kiều là người bị đả kích nặng nề nhất, cô rõ ràng cảm nhận được, giữa cô và Ninh Yên, ông đã chọn người phía sau.

Cô đã trở thành kẻ bị nhà mẹ đẻ ruồng bỏ rồi sao, rốt cuộc cô đã sai ở đâu? Cô có chỗ nào không bằng Ninh Yên?

Ninh Yên lấy một viên kẹo sữa ra ăn: "Lâm Cảnh Vĩ, chuyện hôm nay tôi muốn hai căn tứ hợp viện, nếu không nhận được trước khi trời tối, tôi sẽ cho cả thế giới biết chuyện này."

Cô còn bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, tôi có nhân chứng vật chứng đầy đủ."

Tuy Lâm Cảnh Vĩ không phải là con trai trưởng của Lâm gia, cũng không phải là người quản lý gia tộc, nhưng ông rất mưu mô, thủ đoạn tàn nhẫn, mọi việc bẩn thỉu trong gia tộc đều là do hắn xử lý, có địa vị rất cao trong gia tộc.

Mọi người đều cung kính gọi ông một câu cậu hai Lâm gia, làm gì có ai dám gọi thẳng tên ông?

Còn Ninh Yên, một câu lại một câu Lâm Cảnh Vĩ, không có chút tôn trọng nào, còn dám đe dọa!

Trong lòng ông vô cùng tức giận, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh: "Đắc tội với Lâm gia chúng tôi, cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Lần trước tôi bị tổ chuyên án điều tra không phải là chuyện tốt do ông làm sao?" Ninh Yên vô cùng kinh ngạc: "Oobg quên rồi sao? Già hơn vài tuổi, đầu óc quả thật không còn tốt nữa rồi."

Đã đắc tội từ lâu rồi, được chưa?

Lâm Cảnh Vĩ lạnh lùng nói: "Ninh Yên, cô quá kiêu ngạo rồi."

Gặp kẻ thù mà vẫn tươi cười chào đón không phải là phong cách của Ninh Yên: "Kể từ khi biết được những chuyện ông đã làm, tôi muốn gặp ông một lần, đích thân nói với ông một câu…"

Cô cố ý ngừng lại một lúc, ông nội Nghiêm tiếp lời: "Nói gì?"

Ninh Yên đôi môi đỏ mọng cong lên: "Lão già vô dụng."

"Phụt." Ông nội Nghiêm không nhịn được mà phun chỗ trà trong miệng ra.

Cái miệng của Ninh Yên đúng là có thể khiến người khác tức chết.

Lúc mình bị mắng thì rất tức giận, nhưng khi cô mắng người khác, cảm thấy rất hả dạ.

Ngay cả Lâm Cảnh Vĩ lòng dạ thâm sâu bị cô làm cho tức nổ đom đóm mắt, không thể bình tĩnh được.

“Người trẻ tuổi chỉ muốn nói ra cho sướng cái miệng, không biết đắc tội người khác sẽ gặp phải hậu quả khôn lường.”

Ông chỉ là một người đàn ông trung niên, không phải một lão già!

Ninh Yên rất ghét cái kiểu không thành thật của hắn: "Đừng nói nhảm nữa."

Ông nội Nghiêm bên cạnh lẩm bẩm: "Người lớn tuổi đều có tật xấu này, lắm lời."

Lâm Cảnh Vĩ:… Không phải nói là không can thiệp sao?

"Ông Nghiêm, ông và cha cháu quen biết đã nhiều năm, là bạn cũ của nhau, tình cảm mấy chục năm giữa hai nhà duy trì đến nay quả thật không dễ dàng, nếu không thể đứng ra giúp đỡ thì xin hãy ngồi yên quan sát."

Ông nội Nghiêm cười hề hề: "Cậu không còn nhiều thời gian đâu."

“Tôi đếm đến mười, được hay không được, dứt khoát như một người đàn ông đi.” Ninh Yên bắt đầu đếm: “Một, hai…”

Nghiêm Kiều bỗng nhiên ra sức vùng vẫy, Ninh Yên cũng thấy mỏi tay, nhẹ nhàng buông tay ra, cô ta liền vội vàng chạy đến chỗ… ông nội Nghiêm, bất chấp cái bụng to tròn, ra vẻ sắp quỳ xuống: "Ông nội, cứu cháu với, đưa cháu đến bệnh viện đi, bụng con đau quá."

Cô luôn lấy cái bụng ra để nói chuyện, giống như đang cầm một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm vậy.

Tuy nhiên, cô không nhận ra nó chỉ có tác dụng với những người để ý đến cô.

Nói khó nghe một chút, con của cô thì liên quan gì đến người khác? Tại sao người khác phải vì đứa trẻ này mà nhượng bộ?

Ông nội Nghiêm cạn lời nhìn cô, người Nghiêm gia đều rất thông minh, nhưng Nghiêm Kiều lại ngu như heo vậy, thừa hưởng hoàn toàn bộ gen của mẹ cô.

“Bảy, tám…” Ninh Yên vẫn đang đếm.

Nghiêm Kiều nôn nóng đến mức giọng nói cũng thay đổi: “Ông nội, con cầu xin ông, dù cháu đã phạm rất nhiều lỗi lầm, nhưng đứa trẻ này vô tội…”

"Chín, mười." Ninh Yên đếm xong, thấy Lâm Cảnh Vĩ không phản ứng, giơ tay lên nói: "Đi thôi, chúng ta đi làm một chuyện hoành tráng."

Trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt.

Lâm Cảnh Vĩ hít một hơi thật sâu: "Đứng lại, tôi đồng ý với cô, nhưng cô phải ký cam kết."

"Được."

Nghiêm Kiều đau lòng, sao có thể được chứ? Cô kiên quyết không đồng ý, những thứ này đều là của con cô: "Cảnh Vĩ, mau đưa em đến bệnh viện đi, hình như em sắp sinh rồi."

Bình Luận (0)
Comment