[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 961

Chương 961 -
Chương 961 -

Hắn lập tức nhận sai, phản ứng khá nhanh.

"Được." Ông nội Nghiêm nhìn xung quanh mấy lần, tìm một chỗ ngồi xuống: "Cậu và Ninh Yên ở đây nói chuyện đi, tôi sẽ không xen vào."

Ông ngồi đó làm khán giả, còn không biết lấy một chén trà từ đâu ra, bên trong đựng đầy trà.

Lâm Cảnh Vĩ nhìn chằm chằm ông ta: "Có cần bảo Ninh Yên đưa A Kiều đi trước không? Bụng của A Kiều đã lớn như vậy rồi, không chịu được lâu."

Hắn chơi bài tình cảm, cháu gái ruột của mình sao có thể không thương chứ?

Nghiêm Kiều lập tức phối hợp, liên tục kêu thảm thiết: "Bụng cháu càng ngày càng đau, đau quá."

Ông nội Nghiêm không thèm ngẩng đầu lên: "Đây là chuyện của các người, tôi chỉ nhìn chứ không quản."

Lâm Cảnh Vĩ sửng sốt, ông biết lão già này không coi trọng anh em Nghiêm Kiều, nhưng dù sao cũng mang họ Nghiêm, tình cảm ông cháu chắc hẳn cũng phải có.

Đối với ông, chút tình cảm ông cháu nhỏ nhoi này là đủ để đổi lấy chút yên bình giả tạo rồi, làm gì cũng được.

Nghiêm Kiều biết ông nội Nghiêm luôn bao che khuyết điểm, dù con cháu Nghiêm gia có xấu đến đâu cũng không cho phép người khác coi thường.

Hơn nữa, làm vậy cũng chính là tát thẳng vào mặt cô ta, nếu không đáp trả mà mặc kệ cho người ta bắt nạt thì sau này sẽ bị tất cả mọi người sẽ dẫm đạp.

"Ông nội, cháu là cháu gái của ông, sao ông có thể không quan tâm cháu được chứ?"

"Loại cháu gái ăn cây táo rào cây sung như cô, tôi không có." Ông nội Nghiêm thậm chí còn không thèm nhìn cô, ông đã hoàn toàn thất vọng: "Tôi đã nói rồi, Tôn Mỹ Hoa và hai đứa con của bà ta sau này sẽ không liên quan gì đến Nghiêm gia chúng tôi nữa, không cần phải nể mặt."

Chỉ cần cô biết cố gắng một chút, hiểu chuyện một chút, cưới được một người đàn ông tốt, nhà mẹ đẻ sẽ là chỗ dựa vững chắc của cô, không ai dám ức hiếp cô, sống an ổn cả một đời, không phải lo cơm ăn áo mặc.

Vậy mà cô lại vào Lâm gia, còn muốn đè đầu cưỡi cổ nhà mẹ đẻ của mình.

Nghiêm Kiều mặt cắt không còn giọt máu, trước mắt tối sầm lại, bị đả kích cực kì lớn.

Ông nói thật à?

Sắc mặt Lâm Cảnh Vĩ nhanh chóng thay đổi, Nghiêm Kiều là người mà ông dày công lựa chọn, không thông minh, có dã tâm, dễ khống chế, là cháu gái Nghiêm gia.

Cái cuối cùng là điểm mấu chốt.

Ông là cháu rể của Nghiêm gia, những người cùng phe với Nghiêm gia sẽ không dễ dàng ra tay với hắn, nhất định sẽ phải nể mặt Nghiêm gia.

Tất nhiên, nếu không có xung đột về lợi ích, thì điều này đã là đủ.

"Ông nói đùa rồi, huyết thống là do trời sinh, sao có thể cái nói cắt đứt là cắt đứt được?"

Ông không can tâm để một quân bài tốt như vậy trở nên vô dụng trong tay mình.

Ông nội Nghiêm nhìn ông mấy lần, vẻ mặt có chút kỳ quái: "Lúc cậu cắt đứt quan hệ với mẹ ruột chẳng phải rất dứt khoát sao? Sao không nói trời sinh, không thể cắt đứt được?"

Lâm Cảnh Vĩ giống như bị một hòn đá lớn đập vào đầu, khiến cho tinh thần chấn động.

Tình huống Lâm gia rất phức tạp, ông nội Lâm lấy ba đời vợ, mẹ của Lâm Cảnh Vĩ là người thứ hai, sau khi ly hôn bà kết hôn với một nhà tư bản có quan hệ với nước ngoài, sau khi nhà tư bản bị lật đổ, mẹ ông kiên quyết đồng cam cộng khổ với ông ta, không chịu phủi sạch quan hệ.

Lâm Cảnh Vĩ ngay lập tức cắt đứt quan hệ với mẹ mình, hoàn toàn không đếm xỉa đến những lợi ích mà ông đã nhận được từ cha dượng.

Xét về thời cuộc, ông làm vậy không có gì sai, nhưng có thể thấy được người này sống rất bạc bẽo.

“Hai người các ngươi, một kẻ lòng lang.” Ông chỉ vào Lâm Cảnh Vĩ, rồi lại chỉ vào Nghiêm Kiều, “Một đứa dạ sói, trời sinh một cặp, vô cùng xứng đôi.”

Lâm Cảnh Vĩ kinh ngạc đến mức ngây người, ngày thường dù trong lòng có căm ghét đến đâu thì ngoài mặt mọi người vẫn giả vờ hòa hoãn, nhưng bây giờ… là muốn triệt để cắt đứt quan hệ à? Điên rồi sao?

Ninh Yên cười lớn, giơ ngón tay cái lên: "Ông già, ông nói rất đúng."

Ông nội Nghiêm trừng mắt nhìn cô: "Gọi là ông nội."

“Ông nội.” Ninh Yên đơn giản gọi một tiếng.

Được rồi, đây mà gọi là không quan tâm à? Rõ ràng là đang chống lưng cho Ninh Yên.

Bình Luận (0)
Comment