“Ngày mai không đi học nên con không muốn ngủ nữa phải không? Hay là mai bà bảo ba con đến trường hỏi thầy giáo xem con thi được hạng mấy nhé?” Bà Ôn nói, đây là một đòn rất hiệu quả.
Ôn Oanh lập tức nằm xuống.
Bà Ôn đắp chăn cho cô bé rồi tắt đèn.
“Oanh Oanh, sau này con đánh nhau với người khác cũng như hôm nay nhé.” Bà Ôn dõng dạc nói: “Con không cản sợ bà sẽ mắng con vì con đánh nhau. Nếu con bị người khác đánh mà không biết đánh trả lại, bà mới mắng con đấy.”
Ôn Oanh gật đầu lia lịa, giọng nói mềm mại hứa hẹn: “Bà ơi, con nhất định sẽ không đứng yên để người khác đánh con đâu.”
“Ừ, được rồi, ngủ đi.”
Ôn Oanh nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Bà nội, anh trai đánh nhau rất lợi hại đó, bà biết không?” “Ngủ đi con.”
Bà Ôn thầm nghĩ, làm sao bà lại không biết được tính khí của đứa cháu trai mình chứ?
Vì lo lắng cháu trai bị bắt nạt bên ngoài, bà Ôn đã đặc biệt tìm người dạy võ cho cậu. Sau khi người đàn bà vô lương tâm kia bỏ đi, không ít người đã trêu chọc Tiểu Độ.
Tiểu Độ còn nhỏ, lúc bị bắt nạt không thể đánh lại được.
Bà Ôn đã bỏ ra năm đồng để gửi cậu đến nhà ông Dương ở phía sau, nhờ ông lão nhà họ Dương dạy võ cho. Tiểu Độ mạnh mẽ hơn ba cậu gấp trăm lần, tính cách lại giống hệt ông nội cậu.
Cậu theo ông lão luyện tập vài tháng, đã có thể đánh cho tất cả bọn nhóc trong làng ngã lăn ra đất Gọt ông nội.
Từ đó, Tiểu Độ càng không bao giờ ngắt quãng việc học võ.
Năm ngoái, ông Dương không trụ được, qua đời.
Tiểu Độ mới không đến nhà họ Dương nữa, mỗi sáng cậu dậy sớm, tự mình tập luyện frong sân. Luyện những bài quyền cơ bản mà ông Dương đã dạy.
Nửa đêm về sáng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Sở Thành cũng trở nên lạnh lẽo.
Sáng sớm Ôn Độ thức dậy, chạy một vòng rồi về, lấy áo khoác dày mặc vào.
“Anh Đông, hôm nay anh trông chừng công trường nhé, dạo này em không thể qua thường xuyên được.” Cậu muốn vẽ xong bản thiết kế của Cảnh Duy Châu.
Triệu Kiến Đông nghĩ đến chuyện Ôn Độ sắp làm việc lớn, vỗ ngực đảm bảo: “Công trường em cứ yên tâm, có anh ở đây mà. Tuyệt đối...”
“Được rồi, em biết rồi, anh đi đi.”
Ôn Độ vội vàng ngắt lời Triệu Kiến Đông, sợ Triệu Kiến Đông miệng quạ đen lại nói trúng cái gì.
Triệu Kiến Đông cười gượng, gãi đầu rồi đi ra ngoài.
Đại Ni và Nhị Ni đi học, Triệu Hiểu Phi dẫn Uông Bình đi mua thức ăn, trong nhà chỉ còn lại Ôn Độ.
Cậu ngồi trước bàn, dùng bút vẽ nhanh lên trên.
Tất cả các đường nét đều được vẽ liền mạch lưu loát.
Nếu có chuyên gia về lĩnh vực này ở đây, chắc chắn sẽ sáng mắt lên.
Ôn Độ là một người chăm chỉ, làm bất cứ việc gì cũng chỉ có một tiêu chuẩn. Hoặc là không làm, hoặc là làm hết sức mình. Làm ăn, không thể chỉ biết tiêu tiền mà không hiểu chút kiến thức chuyên môn nào.
Bây giờ, Ôn Độ rất mừng vì đã yêu cầu bản thân nghiêm khắc.
Nếu không, bây giờ dù cậu có muốn Đông Sơn tái khởi cũng không có vốn liếng.
Triệu Hiều Phi và Uông Bình mua thức ăn về nhà cũng không tạo ra tiếng động lớn. Hai người bọn họ ngồi trong sân nói chuyện nhỏ nhẹ, sợ làm phiền Ôn Độ.
Đến giờ ăn trưa, Triệu Hiểu Phi mới lên gọi người.
“Tiểu Độ, ăn trưa thôi.”
“Đến ngay.”
Ôn Độ đáp.
Cậu cẩn thận cất bản thảo vào ngăn kéo, rồi mới đi xuống tầng.
Trên bàn chỉ có đồ ăn của mỗi mình cậu.
Triệu Hiểu Phi muốn dẫn Uông Bình đến công trường đưa cơm.
Vừa ăn xong, Hoàng Long Nghị đi từ bên ngoài vào, mặt vàng hoe, sưng vù, trông như biến thành một người khác.