Cậu cất sổ tay đi, đứng dậy đi thanh toán.
Thấy Ôn Độ trở lại, Triệu Kiến Đông thở dài nói: “Biết là chúng ta trả tiền cho bữa ăn này thì đã không gọi món đắt tiền như vậy.”
“Không sao, ăn thì ăn. Vất vả bấy lâu nay, coi như thưởng cho bản thân một lần.” Ôn Độ không quan tâm đến chuyện tiền nong.
Dù cuộc sống có vất vả một chút, nhưng sự vất vả hiện tại là để hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.
Mọi thứ đều xứng đáng.
Ôn Độ lấy từ trong túi ra một quả thanh mai nhét vào miệng Triệu Kiến Đông, Triệu Kiến Đông e dè trước uy lực của Ôn Độ nên không dám nhổ ra. Anh ấy nhịn chua, nuốt quả thanh mai xuống.
Cậu nhìn chằm chằm vào Hoàng Long Nghị đang say xỉn, cầm lấy cái chai nhỏ: “Cái này anh đút hộ em.”
Triệu Kiến Đông Gọi Hoàng Long Nghị dậy, nhét vào miệng anh ấy một quả thanh mai: “Anh bạn, ăn cái này đi, ngon lắm!”
"Ha?"
Hoàng Long Nghị mắt lim dim, người có chút mơ màng.
Anh ấy nhai đồ trong miệng một cách máy móc, nhăn mặt nói: “Cái này không ngon.”
“Ăn đi, ăn thêm một quả nữa.”
Có năm quả thanh mai, mà Triệu Kiến Đông đã cho Hoàng Long Nghị ăn bốn quả.
Ôn Độ: “...”
Cậu biết Triệu Kiến Đông không thích ăn chua, nhưng không ngờ Triệu Kiến Đông lại ghét nó đến vậy.
“Vẫn còn rất nhiều thanh mai ở đây. Em đã nói với họ rằng sau này sẽ đến mua thêm. Chắc chắn bọn họ vẫn còn hàng.” Ôn Độ thản nhiên nói xong thì dìu Hoàng Long Nghị ra ngoài.
Vừa nghe thấy từ thanh mai, Triệu Kiến Đông đã cảm thấy sau này anh ấy không bao giờ muốn uống rượu nữa.
Thứ này thực sự chua muốn chết.
Hai người đưa Hoàng Long Nghị về nhà, sau đó đóng cửa ở bên trong. Ôn Độ trèo tường ra ngoài, rồi cùng Triệu Kiến Đông đi về nhà.
Đèn trong nhà vẫn sáng.
Triệu Hiểu Phi đang cầm kim chỉ vá áo cho các con, thấy hai người về, lập tức bỏ việc đang làm dở xuống, bước ra ngoài.
“Hai đứa muốn ăn thêm gì không?”
Ôn Độ lịch sự cảm ơn: “Không cần đâu ạ, chị Hiểu Phi. Bọn em rửa mặt rồi đi ngủ đây. Chị cũng đi ngủ sớm nhé.” “Được. Vậy hai đứa mau về ngủ đi.” Mỗi sáng Triệu Hiểu Phi đều phải dậy sớm nấu cơm, rất vất vả.
Ôn Độ nói: “Chị Tiểu Phi, sau này sẽ có nhiều dịp như thế này, chị không cần chờ bọn em về đâu. Chị cứ ngủ sớm
đi."
“Hai đứa ra ngoài đến nửa đêm không về, làm sao chị có thể ngủ ngon được chứ. Hai đứa không cần lo cho chị, chị có tuổi rồi, ngủ ít cũng được.” Triệu Hiểu Phi bảo hai người về phòng, tự mình đóng cửa phòng rồi cũng đi ngủ.
Triệu Kiến Đông đi theo sau Ôn Độ lên lầu, anh ấy sợ Ôn Độ sẽ bực bội nên nói: “Chị anh cũng giống như mẹ anh vậy, suốt ngày lo lắng vớ vẩn.”
“Tốt mà.”
Ôn Độ cũng nhớ nhà.
Cậu nhớ từ kiếp trước đến kiếp này.
Cho đến giờ phút này, cậu mới thực sự có nhà.
Ôn Độ tắm rửa xong, nằm lên giường, nhìn vào cuốn lịch tre0 trên đầu giường.
Tính ra thì bức thư cậu viết đã đến nhà rồi, thư hồi âm cũng sắp đến nơi.
Sáng mai dậy, cậu sẽ đi xem.
Ôn Oanh còn chưa ngủ.
Ôn Oanh vẫn chưa ngủ. Sau khi ba đi, cô bé mới có thể đi tắm. Tắm xong, cô bé ngồi trong chăn, đợi bà lên giường.
“Bà ơi, bà nghĩ năm nay anh trai con có thể về nhà trước Tết không ạ?” Ôn Oanh hỏi.
Bà Ôn sắp bị cháu gái hỏi đến phiền muốn chết, suốt ngày hỏi, hỏi đến tám mươi lần cũng không chán.
“Con đợi anh trai con trả lời thư là biết chứ sao!” Bà Ôn cáu kỉnh nói.
Ôn Oanh thở dài: “Nhưng thư hồi âm chậm lắm ạ, phải mất cả tháng mới qua lại được một lần.”
Nếu anh trai về nhà trước Tết, e rằng thư chưa đến nơi, cậu đã về trước rồi.