Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 98

“Tiền bạc không thành vấn đề.” Cảnh Duy Châu nói một cách hống hách.

“Chỉ là một nhà máy, anh chắc chắn muốn tôi thiết kế?” Ôn Độ nhíu mày, có vẻ hơi không vui.

Cảnh Duy Châu vốn vẫn còn nghi ngờ năng lực của Ôn Độ, lúc này lại hiểu được, đứa nhỏ này có vẻ hơi kiêu ngạo. Nhưng dù cho là kiêu ngạo, cậu vẫn có thể hạ mình xuống.

“Nhà máy của tôi khác với nhà máy của người khác, yêu cầu của tôi cao hơn một chút. Nếu cậu có thể thiết kế ra tác phẩm khiến tôi hài lòng, thì tiền không thành vấn đề.”

“Năm vạn.”

Vừa mở miệng, Ôn Độ đã khiến Triệu Kiến Đông suýt nữa sặc chết.

Sợ phá hỏng chuyện của Ôn Độ, anh ấy bịt miệng ho dữ dội hai tiếng, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Ôn Độ và Cảnh Duy Châu.

Là năm vạn đó!

Hiện giờ người giàu nhất Hoa Quốc cũng không có năm vạn nữa.

Làm sao Ôn Độ dám ra cái giá này?

Cảnh Duy Châu hơi kinh ngạc một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Ôn Độ nghe vậy, rất bình tĩnh dọn dẹp chỗ trống trên bàn. Sau đó lấy số tay và bút từ trong túi ra, đặt lên bàn rồi mới hỏi Cảnh Duy Châu:

“Nói về yêu cầu và ý tưởng của anh đi.”

Cảnh Duy Châu nghĩ đến nhà máy bên đó của bọn họ, lập tức nói yêu cầu của anh ta cho Ôn Độ biết.

Nói một lèo mất hơn nữa tiếng.

Triệu Kiến Đông cảm thấy tên này cố ý làm kho" Ôn Độ, nhiều yêu cầu thế này, chẳng phải cố tình gây kho" dễ sao? Không muốn bỏ nhiều tiền thuê Ôn Độ thiết kế thì đừng thuê Ôn Độ thiết kế chứ?

Làm trò này là để trêu tức ai đây?

Nói xong, Cảnh Duy Châu còn hỏi Ôn Độ: “Yêu cầu của tôi có nhiều quá không?”

“Cũng tạm, chỉ có một số chỗ không hợp lý lắm.” Ôn Độ nói rất thản nhiên: “Nhưng việc làm cho tất cả các yêu cầu của anh trở nên hợp lý, là trách nhiệm của một nhà thiết kế như tôi.”

Cái giọng điệu bá đạo này đúng là đỉnh!

Triệu Kiến Đông chỉ hận không thể vỗ tay tán thưởng cho Ôn Độ.

Cảnh Duy Châu cười nói: “Vậy làm phiền cậu rồi.”

“Tôi lấy tiền làm việc thôi.”

Ôn Độ tỏ ra rất lạnh nhạt.

Cậu viết viết vẽ vẽ trên sổ tay, cuối cùng quay sang Cảnh Duy Châu nói: “Dựa theo yêu cầu của anh và những dữ liệu anh cung cấp, thời gian thiết kế bản vẽ sơ bộ sẽ mất khoảng một tháng.”

“Một tháng?”

Cảnh Duy Châu nhíu mày.

Ôn Độ thản nhiên nói: “Nếu anh muốn có bản vẽ trong ba ngày, tôi cũng có thể làm được. Nhưng giá không đổi.”

Cảnh Duy Châu: “...”

Triệu Kiến Đông: “...”

Chết tiệt!

Chuyện gì vậy, sao Tiểu Độ đột nhiên trở nên nguy hiểm thế?

“Một tháng thôi, chỉ một tháng thôi.”

Cảnh Duy Châu để lại địa chỉ và số điện thoại, sau đó đứng dậy cùng những người của anh ta rời đi.

Đợi sau khi anh ta đi, Triệu Kiến Đông vội vàng ngồi sang chỗ Ôn Độ, nuốt nước bọt nói: “Tiểu Độ, không phải chứ? Vừa rồi em đòi người ta năm vạn hà! Lúc trước em đâu có đòi lão Hoàng số tiền này đâu.”

Ôn Độ nhàn nhạt nói: “Lão Hoàng là khách hàng đầu tiên của em, ý nghĩa không giống nhau.”

Nếu cậu hét giá cao ngất ngưởng với Hoàng Long Nghị, Hoàng Long Nghị sẽ không cho rằng cậu là thiên tài, mà sẽ coi cậu là kẻ lập dị bị bệnh thần kinh.

Không có vốn khởi nghiệp, sau này lấy gì để gây dựng sự nghiệp.

Đừng thấy năm vạn bây giờ là nhiều, sang năm người ta mua một mảnh đất đã hết hơn năm trăm vạn rồi. Số tiền cậu kiếm được từ Cảnh Duy Châu chỉ là tiền lẻ mua đất của người ta mà thôi.

Không có đủ vốn liếng, Muốn có chỗ đứng ở đây, căn bản không thể.

Ôn Độ muốn được trở về và ở bên cạnh làm bạn với em gái càng sớm càng tốt, thì phải nắm bắt lấy từng cơ hội.
Bình Luận (0)
Comment