Hoàng Long Nghị vỗ mạnh đùi, mặt lộ vẻ mừng như điên: “Chú em, em thật sự giúp anh một đại ân đó! Không nói gì thêm, tại đây anh hứa với em, sau này anh mà phát tài, tuyệt đối sẽ không quên em đâu! Anh đi tìm người nghiên cứu việc này trước đây, đây là tiền thanh toán cho công trình, anh đã mang hết đến cho em rồi.”
Nói xong, anh ấy đứng dậy, chào tạm biệt Ôn Độ rồi vội vã rời đi.
Ôn Độ nhìn số tiền trên bàn, mở ra kiểm tra một lượt.
Không phải vì cậu có lòng dạ tiểu nhân mà nghi ngờ người quân tử, mà vì khi ra ngoài làm việc, ở đâu cũng phải cẩn thận đề phòng.
Kiểm tra tiền xong, Ôn Độ mới đặt túi xách bên cạnh chân.
Cậu ăn cơm, đặt bát đũa vào Bếp, dọn dẹp sơ sơ bàn ăn rồi lên tầng tiếp tục vẽ bản thảo. Khi cậu động bút, trong đầu vẫn đang nghĩ đến tiến độ thi công xưởng may của Hoàng Long Nghị.
Năm ngoái, nhà xưởng có thể khởi công.
Trước Tết, xưởng may có thể đi vào hoạt động.
Kho hàng sẽ hoàn thiện muộn hơn một chút, nhưng cũng không lâu lắm.
Hiện tại, các công nhân đã rất thành thạo và tiến độ công việc cũng đang được đẩy nhanh. Công nhân dưới tay cậu, so với người khác, nhiều gấp đôi. Bởi vì ở đây bọn họ được bao ăn bao ở và có chế độ ăn uống tốt. Không ít công nhân muốn giới thiệu người thân đến làm việc.
Hiện tại tạm thời không cần thêm người, nhưng sau Tết chắc chắn sẽ cần rất nhiều nhân công.
Gần đây, Ôn Độ đã cao thêm 5 cm, ngón tay cũng trở nên dài hơn, các khớp xương rõ ràng hơn. Kiếp này chưa từng làm việc nặng, ngón tay cậu cũng không bị biến dạng, trông rất đẹp mắt.
Trên thực tế, Ôn Độ chỉ cần một ngày để vẽ bản vẽ thiết kế kiến trúc.
Những thứ này hoàn toàn không kho" đối với cậu.
Vẽ bản vẽ thiết kế thi công cần nhiều thời gian hơn một chút, nhưng cũng chỉ mất ba ngày.
Ôn Độ nhốt mình trong phòng bốn ngày, sau khi vẽ xong lại đến công trường làm việc.
Triệu Kiến Đông nhìn cậu, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Độ, sao em lại tới công trường?”
“Em qua đây giám sát một chút.”
Đây là hũ vàng đầu tiên của bọn họ, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Triệu Kiến Đông đợi những công nhân bên cạnh đi qua mới cúi thấp giọng hỏi cậu: “Vậy còn cái bản vẽ gì đó của em không vẽ à? Năm vạn đó!”
Anh ấy thậm chí không dám nghĩ.
Ôn Độ vẫn nhàn nhã nói: “Vẽ xong rồi.”
“Cái gì? Vẽ xong rồi?”
“Ừ.”
“Vậy sao em nói với người ta là cần một tháng?” Triệu Kiến Đông có chút không hiểu: “Em đưa đồ cho người ta sớm, lấy tiền sớm chẳng phải tốt hơn sao?”
“Anh Đông, anh hãy nhớ một câu nói, có những lúc nhanh không phải là tốt. Anh nhanh quá, người khác còn nghi ngờ năng lực của anh. Vì vậy, có những lúc, thời gian càng lâu, người khác cảng tin rằng anh có thể làm được, là một người có bản lĩnh.”
Ôn Độ lại dạy cho Triệu Kiến Đông một đạo lý.
“Có lý.”
Triệu Kiến Đông cũng không thúc giục Ôn Độ, chỉ khi Ôn Độ định vác gạch thì vội vàng ngăn cậu lại: “Em làm gì vậy? Em nghĩ em có thể làm được việc này à? Đôi tay này của em tùy tiện vẽ vài nét là đã đáng giá năm con số, em tự thấy em hợp với công việc này sao? Thật là không biết điều gì cả. Nếu em muốn theo dõi anh thì anh không ngăn cản, nhưng đừng đụng tay vào.”
Triệu Kiến Đông thật sự rất quý trọng đôi tay của Ôn Độ.
Anh ấy chỉ muốn nâng niu đôi tay này.
Ôn Độ rất muốn nói rằng, thứ quý giá nhất của cậu chính là bộ não.
Nhưng cậu vẫn ghi nhận ý tốt của Triệu Kiến Đông.