Sau này, chuyện ở công trường phần lớn phải dựa vào Triệu Kiến Đông gánh vác. Cậu không thể lúc nào cũng túc trực ở công trường. Hơn nữa, có tiền rồi, cậu còn tính toán làm thêm vài việc khác.
Lúc này, ở nông trường Hồng Tinh.
Lại đang có tuyết lớn.
Nhà trường cho học sinh nghỉ học.
Ôn Oanh nóng lòng muốn đến trường xem điểm nhưng không được, cả người ỉu xìu.
Bà thím cả dắt cháu trai tới, ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào quả lê trong tay Ôn Oanh, mắt đảo lia lịa. Ôn Hồng Bảo nhân lúc người lớn không để ý, giật phắt quả lê frong tay Ôn Oanh.
Ôn Oanh nhíu mày, mím môi không nói gì, cầm sách giáo khoa tiếp tục đọc.
Ôn Hồng Bảo lại giơ tay cướp sách giáo khoa đi.
Ôn Oanh có chút mất hứng, cô bé vươn tay về phía Ôn Hồng Bảo: “Trả sách cho tôi!”
“Không trả không trả không trả.” Ôn Hồng Bảo còn giơ sách lên cao, cực kỳ muốn ăn đòn.
Bà Ôn giơ tay tát lên đầu cậu nhóc: “Còn dám nghịch ngợm nữa thì bà chặt tay cháu đó.”
Phùng Ngọc Mai thấy cháu trai bị đánh, vẻ mặt không vui.
“Từ Quế Anh, sao bà đánh cháu tôi? Đánh hỏng rồi bà có bồi thường nổi không?”
Bà Ôn cười lạnh: “Bà nên cảm ơn tôi đó. Bé tí đã nghịch ngợm như vậy, lớn lên không biết sẽ hư hỏng đến mức nào. Giờ tôi đánh nó để cho nó biết điều, sau này ra ngoài sẽ không bị người ta đánh.”
“Thế thì nó còn có bà nội như tôi quản lý, đâu cần bà ra tay?” Phùng Ngọc Mai cũng là một bà lão chanh chua nổi tiếng.
Bà Ôn cũng không phải người dễ chọc.
“Thế còn chuyện nó cướp lê của cháu gái tôi, cướp sách của cháu gái tôi nữa, bà có quản không? Bé tí đã đi cướp đồ của người khác, lớn lên sẽ bị bắn đó!”
Phùng Ngọc Mai tức giận chửi ầm lên: “Vậy cũng tốt hơn con trai bà. Già thì đoản thọ, nuôi con trai thì hèn nhát, vợ bỏ đi cũng không dám đuổi theo. Cháu trai thì giống mẹ, đều là thứ không an phận. Cháu gái lại còn là một đứa ngốc. Tôi thấy bà đúng là thiếu ân đức tám kiếp mới gặp báo ứng như vậy!”
“Bốp...!”
Bà Ôn vung tay tát mạnh vào má Phùng Ngọc Mai, thanh âm như tiếng dao cắt, lạnh thấu xương.
“Phùng Ngọc Mai, cái miệng của bà chỉ biết phun ra phân thôi à? Bà có thật sự cho rằng người ngoài đều không biết con trai út của bà là con ai à?”
Phùng Ngọc Mai trợn tròn mắt kinh hãi.
Những lời bà ta định nói đến bên miệng, bỗng chốc không dám thốt ra một câu.
Bà ta xám xịt đứng dậy, túm lấy đứa cháu trai kéo xuống đất: “Bà nói bậy bạ gì đấy? Chẳng có chuyện gì cả. Thằng ranh con này, mau đi xuống, nếu không xuống bà sẽ ném mày ra vườn hoa phía tây cho ma quỷ bắt đi.”
Ôn Hồng Bảo vừa khóc vừa bị bà nội kéo đi.
Bà Ôn cười khẩy hai tiếng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Bà nhìn theo người đàn bà lẳng lơ Phùng Ngọc Mai kia dắt cháu trai đi khỏi nhà, sau đó mới quay đầu định xem cháu gái có bị Ôn Hồng Bảo đánh hay không. Ai ngờ vừa quay người lại, đã đối diện với ánh mắt lấp lánh của cháu gái.
“Bà nội, bà thật lợi hại! Con nhất định là giống bà, mới có thể lợi hại như vậy.” Ôn Oanh cực kỳ đắc ý.
Bà Ôn ghét bỏ nói: “Con thôi đi được rồi đó! Con giống bà chỗ nào? Con rõ ràng là giống như... cái đồ ngốc chết đi được, bà không ngốc như vậy đâu.”
Cô bé chỉ giống bà thôi mà!
Hơn nữa, cô bé rất thông minh, không hề ngốc.
Cô bé biết nhiều cách kiếm tiền lắm.
“Bà ơi, nhà mình nuôi thêm nhiều gà đi ạ!” Ôn Oanh biết từ năm sau sẽ có người bắt đầu bán đồ ăn.