Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 112

“Hơn nữa, những ông chủ đó còn bắt họ dậy làm việc từ 6 giờ sáng, đến 12 giờ đêm mới cho về ngủ. Ăn uống cũng không tốt, cả tháng không thấy được miếng thịt nào. So với bọn họ, chúng ta mới thực sự là lương tâm chân chính. Thảo nào người ta kiếm được nhiều tiền hơn.”

Ôn Độ cũng đã nghe qua những chuyện này.

Trước đây cậu cũng từng bị người ta ức hiếp như vậy.

Làm việc mấy tháng liền, không nhận được một xu nào, còn bị bắt nạt rồi đuổi việc.

“Anh Đông, kinh doanh phải lấy chữ tín làm đầu, làm người phải lấy lương tâm làm trọng. Những kẻ lòng dạ đen tối như vậy sẽ không thể làm ăn lâu dài được.” Cậu không Muốn Triệu Kiến Đông đi vào con đường sai trái.

Có những người một khi đã nếm được vị ngọt thì sẽ nghiện.

Hơn nữa còn không cai được.

Đến lúc đó con tim sẽ ngày càng dơ bẩn, ngày càng đen tối. Sau này, bọn họ còn có thể lừa gạt người khác, coi thường người khác là kẻ ngu ngốc. Bọn họ có thể lừa được bao nhiêu người, kiếm được bao nhiêu tiền?

Tiếng xấu đó sẽ lan truyền khắp nơi rồi ai cũng biết.

Sau này, việc làm ăn sẽ trở nên khó khăn.

Triệu Kiến Đông cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không thực sự có ý định làm như vậy.

“Anh chỉ nói vậy thôi, chứ không thực sự làm vậy đâu.”

Ôn Độ liếc nhìn anh ấy một cái không nói gì, con đường là do chính mình đi. Lòng người cũng có thể thay đổi. Không cùng đạo lý thì không thể hợp tác được. Cậu sẽ theo dõi Triệu Kiến Đông, một khi phát hiện vấn đề sẽ lập tức đuổi cổ.

Vào nhà rồi, Triệu Kiến Đông vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Anh ấy rùng mình, quay đầu nhìn ra ngoài, bên ngoài không có gió cũng không có mưa, sao lúc nãy lại lạnh thế nhỉ?

Ôn Độ trở lại tầng trên, nhìn mảnh giấy chứng nhận đất và lá thư nhà gửi đến đặt cạnh nhau trên bàn. Nhìn chiếc hộp sắt frong tay, cậu suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đặt nó lên nóc nhà.

Cậu cau mày, luôn cảm thấy nơi này không đủ an toàn.

Nhưng không thể tìm được nơi nào phù hợp hơn.

Ôn Độ cất hộp đi, vỗ tay, cầm quần áo đi tắm.

Sáng hôm sau, cậu lại đến công trường sớm để làm việc.

Nông trường Hồng Tinh.

Ôn Oanh cũng dậy sớm, hôm nay cô bé phải đi học.

Tóc cô bé dày, tay nhỏ không thể chải nổi, nên bây giờ cô bé không bao giờ chải tóc. Buổi sáng thức dậy rửa mặt xong, cô bé tóc tai bù xù ngồi trên giường, trông như một người điên vậy.

Ôn Thiều Ngọc chống chọi với gió lạnh từ bên ngoài đi vào, xoa tay hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Oanh Oanh, bây giờ con ra ngoài như thế này, trông giống như người có bệnh tâm thần ở nhà họ Bạch thôn bên cạnh ấy.”

Oái!

Lời còn chưa dứt, Ôn Thiều Ngọc đã ôm đầu kêu một tiếng.

Hắn quay lại trừng mắt nhìn bà Ôn hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đánh con?”

“Đánh cái thằng hay nói vớ nói vẫn như mày là đúng. Mày nói cái gì vậy hả? Lấy con gái ruột ra so sánh với thằng ngốc, tao không mày thì đánh ai? Con gái mày vốn đã ngốc hơn những đứa trẻ bình thường, nói thế vài lần, lỡ nó lại giống thằng ngốc kia thật thì sao?”

Bà Ôn tức giận.

Ôn Oanh: “...”

Ôn Thiều Ngọc trốn sang một bên, mới nói: “Vậy chính mẹ nói cũng chẳng dễ nghe gì! Đúng không, Oanh Oanh?”

Ôn Oanh: “...”

Lúc này, cô bé chỉ muốn cắt tóc.

“Bà ơi, con có thể cắt tóc được không ạ? Cắt ngắn như các bạn nam lớp con ấy.”

Suy nghĩ của Ôn Oanh rất đơn giản, con trai có thể cắt tóc ngắn thì con gái cũng có thể cắt tóc ngắn và cô bé cũng có thể cắt tóc.

Trước đây, cô bé đã mơ thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp cắt tóc ngắn mà vẫn rất đẹp.
Bình Luận (0)
Comment