Ôn Oanh mở to đôi mắt đen láy, nhìn thấy bà nội và ba đều im lặng.
“Xong rồi, xong rồi, ngốc thật rồi! Có đứa con gái nào cắt tóc ngắn như vậy chứ!” Ôn Thiều Ngọc ôm mặt, cảm thấy con gái hắn bây giờ trông càng ngốc nghếch hơn.
Bà Ôn tức giận tát thêm một cái vào mặt con trai: “Đừng có suốt ngày nói nhảm, mau ăn đi, ăn xong rồi thì hai ba con cút đi cho khuất mắt tao. Nhìn thấy là bực mình.”
“Được rồi!”
Ôn Thiều Ngọc đi lấy cơm trên bàn.
Bà Ôn cầm chiếc lược, ngồi vào mép giường rồi gọt Ôn Oanh lại: “Bà chải tóc cho con.”
“Vâng ạ!”
Ôn Oanh vui vẻ chạy đến, ngồi trước mặt bà nội, để bà nội chải tóc cho cô bé.
Tóc cô bé rất dày và cứng, chất rất đẹp.
Lần hiếm hoi bà Ôn cất công tỉ mỉ, tết cho cô bé hai bím tóc từ đỉnh đầu hai bên, cuối cùng dùng dây buộc tóc màu đỏ buộc lại. Bên dưới còn thắt thêm một chiếc nơ.
Ôn Thiều Ngọc bưng mẻ bánh mì vào, nhìn thấy con gái đã tết tóc xong, cố ý trêu chọc: “Ai da, đây là tiểu thư nhà ai vậy.”
Ôn Oanh còn ngượng ngùng cười.
Cô bé xuống đất chạy đến trước tủ, kiễng chân nhìn vào chiếc gương nhỏ, ngắm nghía mãi, lúc ăn cơm khóe miệng vẫn không ngừng nở nụ cười.
Đến cổng trường, Ôn Oanh đã học ngoan.
Cô bé không đợi Ôn Thiều Ngọc lên tiếng đã nói: “Tạm biệt ba, con vào trường đây ạ.”
Nói xong, cô bé bước từng bước nhỏ đi rất nhanh, trong chớp mắt đã hòa vào đám bạn học, chỉ còn trông thấy cái đầu
nhỏ.
Nhìn con gái hớn hở như vậy một lúc, rồi Ôn Thiều Ngọc đạp xe đến Trạm máy móc làm việc.
Tiết học đầu tiên buổi sáng là tiết của giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cả lớp bỗng chốc im lặng.
Ôn Oanh nhìn thầy giáo bằng ánh mắt trông mong, muốn hỏi điểm thi giữa kỳ nhưng lại không dám.
Tống Lệ Dĩnh cũng không lén ăn bánh ngọt nữa, muốn nói chuyện với Ôn Oanh, cô nhóc nhìn Ôn Oanh mấy lần mà Ôn Oanh đều không nhận ra, chỉ tập trung nhìn thầy giáo, mong thầy giáo sớm công bố điểm thi giữa kỳ.
“Lần thi này, lớp chúng ta có ba bạn đạt điểm tối đa môn toán và ngữ văn. Vương Sảng, Trương Linh Thu và Ôn Oanh. Mọi người vỗ tay chúc mừng ba bạn đi. Mong rằng ba bạn học sinh này có thể...”
Ôn Oanh nghe thấy mình đạt được hai điểm tối đa, vô cùng vui vẻ, không còn nghe thấy gì vào nữa.
Cô bé mở hộp bút chì, lấy bút ra, nghiêm túc viết lên vở của mình: “Anh ơi, em thi được hai điểm 100 đó. Lớp em chỉ có ba người được 100 điểm thôi. Sau này em sẽ luôn cố gắng thi được 100 điểm...”
Ôn Oanh viết thư cho anh trai xong, đặt bút xuống tiếp tục chăm chú nghe thầy giáo đọc điểm của các bạn.
“Bạn cuối cùng là Tống Lệ Dĩnh, Tống Lệ Dĩnh thi môn Toán được 59 điểm, môn Ngữ văn được 61 điểm. Là học sinh đứng cuối lớp. Tổng Lệ Dĩnh cần phải học tập theo bạn cùng bàn, không nên lơ là trong giờ học, không tập trung nghe giảng.”
Tống Lệ Dĩnh cũng không đỏ mặt, đôi mắt ngây thơ của cô nhóc vẫn nhìn theo thầy giáo. Đợi đến khi thầy giáo không nhìn nữa, cô nhóc mới cất bài thi vừa phát xuống vào cặp sách, nhỏ giọng nói với Ôn Oanh.
“Mẹ tớ không quan tâm tớ thi tốt hay không. Nếu không phải vì tất cả trẻ em frong thôn đều phải đi học, mẹ tớ đã không muốn cho tớ đi học rồi! Dù sao mẹ tớ cũng chỉ quan tâm tớ có thể nấu cơm cho mẹ mỗi ngày hay không thôi.”
nấu con mình cầu có liên
Ôn Oanh nhíu mày, nhân lúc thầy giáo quay vào bảng viết bài, nhỏ giọng khuyên Tống Lệ Dĩnh: “Học tập có thể thay đổi vận mệnh. Cậu có thể đến những nơi tốt hơn, kiếm được rất nhiều tiền, mua rất nhiều đồ ngon, không cần phải tự nấu cơm mỗi ngày nữa.”