Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 119

Cô bé vừa định nói, thì cô kia đã nói: “Gửi thư đến Sở Thành phải không?”

“Đúng ạ, cháu gửi thư cho anh trai.” Ôn Oanh mềm mại trả lời, cô bé cảm thấy cô này thật tốt bụng.

Nhân viên bưu điện giúp Ôn Oanh viết địa chỉ xong, lại dán tem giúp cô bé.

“Xong rồi, cháu tự bỏ thư vào hòm hay để cô giúp cháu bỏ vào?” Nhân viên hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh không tự bỏ vào được nên cô bé đưa lá thư cho nhân viên: “Cô ơi, vẫn phải làm phiền cô thêm một chút ạ!”

“Không phiền.”

Nhân viên nhìn cô bé trước mặt với khuôn mặt đáng yêu, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều. Hơn nữa, cô bé còn rất ngọt ngào và biết cách nói chuyện.

“Được rồi, thư đã được dán kín, chiều nay sẽ được gửi đi. Sau bảy hoặc mười ngày nữa, anh trai của cháu sẽ nhận được thư.” Nhân viên mỉm cười nói với Ôn Oanh.

Ôn Oanh vui vẻ gật đầu: “Cảm ơn cô, cháu phải về lớp học đây!”

“Về đi.”

Nhân viên đứng dậy, nhìn Ôn Oanh chạy ra ngoài, cùng một ông lão thong thả đi về phía trường học. Đợi đến khi hai người vào trong trường, cô ấy mới quay lại.

Nhân viên bán vé thấy cô ấy vào, hỏi: “Chị có vẻ thích cô bé đó nhỉ?”

“Trông rất có phúc.”

Cô ấy thản nhiên nói một câu, rồi ngồi xuống chỗ làm việc của mình và tiếp tục công việc.

Ôn Oanh trở về lớp, Tống Lệ Dĩnh tò mò hỏi cô bé: “Cậu đi đâu vậy?”

“Đi gửi thư cho anh trai tớ!”

Ôn Oanh có chút phấn khích, không thể kìm chế được muốn chia sẻ với bạn thân.

Tống Lệ Dĩnh đầy ngưỡng mộ “Cậu giỏi thật đó, đã biết viết thư rồi! Tớ còn không biết viết chữ, cũng không biết phải viết gì. Tớ muốn viết thư cho em gái tớ, em tớ bị mẹ gửi về quê. Đợi khi tớ lớn lên, tớ sẽ đi gặp em tớ. Nếu em tớ muốn về, tớ sẽ đưa em ấy về. Đó là em gái tớ, em ruột của tớ mà!”

Ôn Oanh không hiểu lắm hỏi: “Tại sao em gái cậu lại bị gửi về quê vậy?”

“Bởi vì mẹ tớ muốn sinh con trai. Mẹ tớ trọng nam khinh nữ, không thích tớ chút nào. Mẹ còn nói, bây giờ tớ đã đi học rồi. Từ mùa hè năm sau, sẽ bắt tớ theo mẹ ra đồng làm ruộng.”

Tống Lệ Dĩnh vừa nói vừa uống hết ly nước trên bàn, sau đó lại chạy đi đùa giỡn với các bạn khác, trông có vẻ vô lo vô nghĩ.

Nhưng nói cô nhóc vô lo vô nghĩ, thật ra trong lòng cô nhóc lại luôn nhớ về em gái.

Ôn Oanh không hiểu được suy nghĩ của Tống Lệ Dĩnh, nên cũng không muốn nghĩ nữa.

Dù sao thì, mẹ ruột của Tống Lệ Dĩnh vẫn sẽ mua bánh cho cô nhóc.

Nếu ba cô bé cưới mẹ kế, sau này cô bé sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi! Sau này không những không có thịt ăn, mà còn phải húp canh mỗi ngày!

Ôn Oanh cảm thấy lúc đó chắc chắn cô bé sẽ còn khổ hơn Tống Lệ Dĩnh nhiều.

Tống Lệ Dĩnh chỉ cần nấu cơm, làm việc, thì mẹ cô nhóc sẽ không đánh cô nhóc.

Mẹ kế thì không giống vậy, cô bé sẽ trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của mẹ kế, còn trở thành người hầu không công của mẹ kế nữa.

Nếu gặp phải người mẹ kế lương thiện thì còn đỡ, nhưng làm gì có mấy người mẹ kế lương thiện?

Ôn Oanh nghĩ ngợi rồi thở dài, cô bé mong anh trai sớm nhận được thư của cô bé.

Được em gái nhắc đến, Ôn Độ nhìn những công nhân đang làm việc trên công trường, chỉ có một số ít người đội mũ bảo hộ bện bằng dây mây. Các biện pháp bảo hộ lao động khác cũng ít ỏi đáng thương.

Hiện tại chỉ là xây nhà xưởng, sau này nếu là xây nhà cao tầng thì sao?
Bình Luận (0)
Comment