Ôn Độ bắt đầu nghĩ đến việc làm gì đó cho xã hội này.
Cậu nghĩ, nhà máy đầu tiên của mình sẽ sản xuất cái gì, trong lòng cậu nên có ý tưởng rồi.
“Tiểu Độ, có thư cho em này. Chữ rất đẹp nha, cô gái nào viết thư cho em vậy?” Triệu Kiến Đông cầm lá thư đến, cười đùa trêu chọc Ôn Độ.
Ôn Độ nghĩ bụng, cậu mới mười hai tuổi, làm gì có cô gái nào viết thư cho cậu được chứ.
Cậu nhận lấy lá thư, nhìn địa chỉ trên đó, có chút kho" hiểu, đây là thư nhà, nhưng chữ này không phải do ba cậu viết.
Chẳng lẽ ba cậu thật sự không đáng tin, thấy cậu ra ngoài lập nghiệp, lập tức muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho cậu sao?
Ôn Độ nhìn chằm chằm vào những chữ viết kia, cảm thấy không giống như chữ viết của một cô gái bỏ học từ cấp hai có thể viết được, lòng cậu lại thả lỏng.
Đều tại Triệu Kiến Đông, khiến cậu cũng nghĩ lệch lạc.
Ôn Độ nhanh chóng mở thư ra, nhìn thấy những chữ cái quen thuộc, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên thở dài. Cậu dụi mắt, ngồi xuống bên cạnh, (bắt đầu đọc thư một cách nghiêm túc.
Vừa đoán vừa sửa những chữ cái viết sai, mất hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng đọc xong một bức thư.
Đọc đến cuối, Ôn Độ cau mày.
Ba cậu sắp kết hôn sao?
Vậy cậu nhất định phải trở về nhà trước Tết.
Ba cậu có thể kết hôn, nhưng em gái tuyệt đối không thể sống cùng ba. Cậu tin tưởng bà nội và ba, nhưng không tin mẹ kế.
Ôn Độ nhớ đến năm trăm đồng gửi về nhà, biết rằng số tiền này cuối cùng sẽ đến tay bà nội, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Kiến Đông nhìn thấy Ôn Độ cau mày, sắc mặt không vui, lo lắng hỏi: “Tiểu Độ, có phải xảy ra chuyện gì không? Nói cho anh nghe, để anh còn biết. Anh em mình cùng nghĩ cách, vẫn hơn là em tự mình suy nghĩ lung tung”
Ôn Độ nhìn Triệu Kiến Đông một cách kỳ lạ: “Là chuyện nhà em, không phải chuyện ở công trường, anh đừng suy nghĩ lung tung.”
Triệu Kiến Đông biết mình đã hiểu lầm, ngượng ngùng gãi đầu, hỏi: “Chuyện nhà là chuyện gì? Có cần em về xem không?”
“Đợi hoàn thành công trình này, em sẽ về xem.”
Ôn Độ vốn không định về, nhưng bây giờ không về cũng không được.
Trong lòng Triệu Kiến Đông cảm thấy bất an, mấy lần nhìn Ôn Độ muốn nói lại thôi.
Buổi tối, anh ấy không ngủ được, ngồi xổm trong sân.
Triệu Hiểu Phi ra ngoài để đóng cửa, nhìn thấy em trai ngồi trong sân, lập tức hỏi: “Em còn ngồi đây làm gì vậy? Sao không ngủ đi? Ngày mai không đi làm à?”
“Phiền muộn trong lòng, không ngủ được.”
Triệu Kiến Đông vừa nói vừa thở dài, nhìn khiến người ta muốn đá cho một cái. Dù Triệu Hiểu Phi cũng là con gái Phụng Thiên, tính cách cởi mở, nhưng không phải là người tính tình nóng này, thuộc loại khá dịu dàng.
“Đông Tử, em có chuyện gì thì nói thẳng ra, đừng ở đây thở dài thở ngắn, còn làm ảnh hưởng đến công việc ngày mai. Các em làm việc trên công trường, vất vả như thế, chỉ cần sơ suất một chút là có thể xảy ra chuyện.”
Triệu Hiểu Phi định đi rồi, nhưng Triệu Kiến Đông gọi lại: “Chị, Tiểu Độ nói làm xong công trình này là sẽ về.”
Triệu Hiểu Phi cũng im lặng.
Chị ấy hiểu nỗi lo của em trai.
“Đông Tử, Tiểu Độ là người có năng lực. Em ấy là anh em với em, sẵn sàng đưa em đi kiếm tiền, còn sẵn sàng chăm sóc ba mẹ con chị. Ngay cả Uông Bình, cũng là người lạ, còn sẵn lòng giúp đỡ."
“Điều này cho thấy em ấy có tấm lòng tốt, là người đáng tin cậy. Nếu em ấy thật sự không muốn làm việc này nữa, chắc chắn sẽ nói rõ với em.”
“Không nói gì khác, chỉ cần số tiền kiếm được trong hai tháng qua thôi cũng là điều chị em chúng ta cả đời cũng không dám mơ tới. Có số tiền này, chúng ta có thể làm một số việc kinh doanh nhỏ khác.”