Triệu Hiểu Phi giờ đã khác xưa.
Chị ấy thoải mái nói: “Nếu Tiểu Độ không làm việc này nữa, chị sẽ đến tìm các công trường khác hỏi xem họ có cần người nấu ăn không. Khi đó, chị cũng hỏi xem họ còn cần người làm việc hay không.”
“Tiểu Độ đã chỉ cho chúng ta một con đường, chúng ta cũng không thể dựa dẫm vào người khác mãi được. Chuyện này không đáng để em lo lắng.”
Triệu Kiến Đông nghe vậy lập tức hiểu ra.
Anh ấy nói: “Chị, chị đúng là thông minh. Nhưng chị quá ngốc khi tin tưởng tên khốn kiếp kia, tự làm hại mình thành ra thế này.”
“Bọn chị cũng chưa đăng ký kết hôn, chi làm một bữa tiệc nhỏ trong thôn. Đến giờ, Đại Ni, Tiểu Ni vẫn chưa có hộ khẩu, chị nghĩ chờ chị kiếm được thêm chút tiền, sẽ định cư ở đây luôn, rồi để Đại Ni, Tiểu Ni mang họ nhà mình.”
Chị ấy không cần người đàn ông đó nữa!
“Được! Em ủng hộ chị! Hai chị em mình cùng cố gắng!”
“Vậy thì em mau đi ngủ đi.”
“Được!”
Hai chị em trở về phòng.
Trước cửa sổ trên tầng hai, Ôn Độ nở một nụ cười.
Là do cậu không chú ý, mới vô tình khiến Triệu Kiến Đông phải phiền muộn như vậy.
Ôn Độ quyết định tự kiểm điểm lại bản thân.
Buổi sáng thức dậy.
Sữa đã được nấu xong, đặt trên bàn.
Ôn Độ cầm lên uống một hơi hết sạch, rồi ăn một quả trứng, và mười lăm cái bánh bao nhân bắp cải có ớt. Khẩu phần ăn của cậu khiến Uông Bình trợn mắt há hốc miệng.
Ai ngờ Triệu Kiến Đông bên cạnh no nê ợ một cái, nói: “Chị, lần sau chị làm bánh bao to một chút, bánh bao nhỏ thế này hai miếng là hết. Làm em ăn mười mấy cái cũng không no.”
Uông Bình bị sốc.
Chị ấy nhiều nhất cũng chỉ ăn được hai cái bánh bao là no, kết quả là người ta phải ăn mười mấy cái.
Triệu Hiểu Phi thấy không lạ lùng gì, nói: “Bánh bao này đã to lắm rồi, em xem bánh bao ngoài tiệm bán có được to được bằng một nửa cái này không? Miệng em lớn, còn trách bánh bao nhỏ. Mau đi làm việc đi, đừng đứng đây chướng mắt.”
Triệu Kiến Đông cầm bát lên, uống hai bát canh rau rồi mới nói: “Thế thì em đi đây.”
Ôn Độ từ tốn lau miệng, đứng dậy đi theo: “Anh Đông, đợi em một chút, hôm nay em đi cùng anh.”
“Hôm nay em cũng đi sớm thế à?
Triệu Kiến Đông dừng chân, đợi Ôn Độ theo kịp, rồi mới tiếp tục bước đi.
“Có chút việc, tiện thể nói với anh một tiếng.” Ôn Độ liếc mắt thấy nét mặt Triệu Kiến Đông dần trở nên nghiêm trọng, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, cố gắng vui vẻ.
“Chuyện gì?”
Giọng điệu cũng rất nhiệt tình.
Ôn Độ nói: “Chính là ông chủ Cảnh đến từ Đông Phiên, anh còn nhớ không?”
“Em nói vậy là sao, người này làm sao mà anh có thể quên được chứ? Cho dù anh ta cháy thành tro, anh vẫn nhận ra anh ta.”
Triệu Kiến Đông nói xong, cảm thấy lời này không đúng lắm, vội vàng sửa lại: “Ôi trời, em xem cái miệng của anh này! Anh ta không thể cháy thành tro được, cháy thành tro thì năm vạn của em làm sao đây.”
Bây giờ đừng nói năm vạn, nếu có năm trăm, đó cũng là một khoản tiền lớn.
Mỗi ngày Triệu Kiến Đông chỉ mang theo năm hào trong túi, ở trong thôn, anh ấy chắc chắn là người có mặt mũi nhất.
“Công trình này chúng ta phải lấy được.”
Ôn Độ nhìn thấy biểu cảm Triệu Kiến Đông như muốn tự tát mình một cái nên lập tức phân tán sự chú ý của anh ấy, tránh để Triệu Kiến Đông tự trách quá mức.
“Cái gì? Cái gì cơ?”
Triệu Kiến Đông nghi ngờ mình nghe nhầm.
Ôn Độ cũng không giải thích, chỉ nghiêm túc nói: “Trong kinh doanh, thời gian là tiền bạc. Anh cũng thấy rồi, ngày càng có nhiều người đến Sở Thành để xây nhà máy. Không ít người đều muốn trở thành người đầu tiên ăn cua. Đến muộn, có thể sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, cũng không thể trở thành người đứng đầu.”