Nhưng nằm nghỉ lại khiến bọn họ cảm thấy trống trải.
Ôn Độ cầm quyển sổ tính toán, cậu muốn biết mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Tất cả các nguyên liệu cậu dùng đều là loại tốt, không hề bớt xén. Có thể nói, Hoàng Long Nghị thực sự đã lời được một khoản.
Triệu Kiến Đông từ công trường trở về thấy Ôn Độ vẫn đang bận rộn, anh ấy đi tắm rửa rồi ngồi
trong sân nói chuyện với chị gái.
“Chị, mấy ngày nay bận quá quên không nói với chị. Tiểu Độ định sẽ tiếp tục dẫn em theo làm cùng.” Triệu Kiến Đông cười hề hề, trông như một tên ngốc, nhưng khuôn mặt đầy những vết sẹo lại trông rất đáng yêu: “Cho nên Tết này em không định về nhà nữa.”
Triệu Hiểu Phi vốn lo lắng Tết đến không biết mẹ con bọn họ sẽ đi đâu, giờ nghe em trai nói không về, cũng ở lại đây đón Tết, hơn nữa bọn họ sẽ tiếp tục làm việc với Ôn Độ, chị ấy lập tức không còn băn khoăn nữa.
“Em không về nhà chắc ba mẹ sẽ lo lắm.” Triệu Hiểu Phi cũng muốn về quê, nhưng tiền tàu xe cho mẹ con bọn họ đi lại không phải ít.
Chi phí nhập học của hai cô con gái cũng không ít tiền.
Nếu chị ấy về nhà thì sẽ không có tiền đóng học phí cho con.
Triệu Kiến Đông nói: “Em sẽ gửi hết tiền về nhà. Lúc đó sẽ viết một lá thư về để giải thích tình hình với ba mẹ. Năm sau chắc chắn chúng ta sẽ có tiền để cùng nhau về quê ăn Tết.”
Mắt Triệu Hiểu Phi đỏ hoe, gật đầu thật mạnh: “Ừm!”
Ôn Độ tính toán lại sổ sách, kiểm tra bảng chấm công của mỗi công nhân, cuối cùng tính toán số tiền lương phải trả cho công nhân.
Công trình này không tính hai bản thiết kế mà Ôn Độ đã đưa ra thì vẫn có lãi. Nhưng nếu tính cả các bản thiết kế vào thì Ôn Độ cảm thấy cậu lỗ vốn.
Ai bảo hiện tại cậu không có danh tiếng, không có công ty, không có gì cả.
Bắt đầu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đã là rất tốt rồi.
Thấy này đã sắp hết tháng.
Ôn Độ đoán rằng ông chủ Cảnh sẽ đến.
Cậu vừa nghĩ như vậy thì ông chủ Cảnh đến thật.
Ôn Độ đưa bản thiết kế kiến trúc cho anh ta xem, trong mắt Cảnh Duy Châu hiện lên một tia kinh ngạc. Thành thật mà nói, bản thiết kế này khiến anh ta sáng mắt. So với nhiều bản thiết kế nước ngoài mà anh ta từng thấy trước đây thì nó còn...
Nói thế nào nhỉ?
Chính là nhìn vào cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cảnh Duy Châu lập tức hiểu ra tại sao tên nhóc này lại hét giá như vậy.
“Ông chủ Cảnh, anh có cần bản vẽ thiết kế thi công không? Nếu anh cần thì tôi sẽ tính giá rẻ cho anh, bốn vạn năm, anh thấy sao?”
Cảnh Duy Châu: “”
Anh ta cảm thấy bản thân như một kẻ coi tiền như rác vậy, trên trán như khắc bốn chữ: Đứa trẻ rải tiền.
Anh ta không nói gì, Ôn Độ cũng không vội, hết sức kiên nhẫn chờ đợi.
Triệu Kiến Đông đứng bên cạnh nghe đến mù mờ.
Anh ấy cảm thấy chắc mình phát điên rồi.
Bởi vì anh ấy lại nghĩ rằng Ôn Độ đòi bốn vạn năm thật sự là một ưu đãi lớn.
“Bản vẽ thiết kế thi công tôi có thể tìm người khác làm.” Cảnh Duy Châu đâu phải không thể tìm người khác làm việc này, hơn nữa giá của những người đó chắc chắn sẽ rẻ hơn giá mà Ôn Độ đưa ra.
Ôn Độ bây giờ là đang hét giá trên trời.
“Ông chủ Cảnh, bây giờ anh quay về tìm người khác, trước hết chưa nói đến chi phí đi lại, chỉ riêng thời gian bị trì hoãn, anh có thấy đáng không? Bốn vạn năm, đối với anh mà nói, chỉ là một số tiền nhỏ. Anh có nghĩ đến sau đó không?”
“Sau đó?” Cảnh Duy Châu nhíu mày.
“Trong khoảng thời gian này, anh đã khảo sát vùng này rất lâu, chắc cũng đã hiểu rõ tình hình ở đây rồi phải không?” Ôn Độ này đâu phải muốn kiếm mối làm ăn, rõ ràng là đang dọa người.