Triệu Kiến Đông nhìn gương mặt quá trẻ của Ôn Độ, cảm thấy tố chất tâm lý của mình thật kém cỏi.
Sắc mặt của Cảnh Duy Châu trầm xuống vài phần.
Người dân địa phương này rất bài xích người ngoài.
Rất nhiều nhà đầu tư từ nơi khác đến, dù mang theo rất nhiều tiền nhưng cũng chẳng tiêu được. Cuối cùng, tiền công thuê công nhân phải trả cao hơn rất nhiều so với việc thuê người địa phương xây dựng nhà máy, gần như gấp đôi.
Thật là uổng phí tiền bạc.
Xây dựng nhà máy không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Tiền bỏ ra nhiều hơn, không chỉ là bốn năm vạn.
Cảnh Duy Châu hiểu rõ rằng Ôn Độ đã nhìn trúng điểm này mới dám đòi nhiều tiền như vậy. Thực lòng mà nói, bản vẽ thiết kế của cậu thực sự đáng giá chừng đó tiền, và số tiền này anh ta sẵn sàng trả.
“Chắc anh cũng biết tôi rồi, tôi có một đội thi công. Tốc độ thi công của chúng tôi rất nhanh, vài ngày nữa sẽ có người ở trên xuống nghiệm thu. Nếu anh không yên tâm, có thể trực tiếp đến xem.”
Ôn Độ cũng không nói thẳng, rất khéo léo đưa ra những yêu cầu của mình.
Khi Cảnh Duy Châu chuẩn bị rời đi.
Cậu còn lấy ra một bản thiết kế thi công khác đặt lên bàn: “Ông chủ Cảnh, hay là anh xem qua bản thiết kế này trước đi?”
Triệu Kiến Đông: “...”
Anh ấy cũng không ngờ rằng Ôn Độ lại có một thủ đoạn như vậy.
Ánh mắt của Cảnh Duy Châu nhìn Ôn Độ cũng thay đổi.
Những người anh ta quen biết, để vẽ một bản thiết kế như thế vậy thường mất nửa tháng, thậm chí là lâu hơn.
Không ngờ rằng, Ôn Độ lại có thể vẽ xong trong vòng chưa đầy một tháng.
Ban đầu, Cảnh Duy Châu không định giao công trình cho Ôn Độ, nhưng giờ lại có chút do dự: “Vậy vài ngày nữa tôi sẽ đến xem.”
Anh ta vừa rời đi, Triệu Kiến Đông lập tức lau mồ hôi trên trán, giơ ngón cái lên với Ôn Độ.
“Tiểu Độ, em thật lợi hại! Nhưng, sao anh thấy ông chủ Cảnh này có vẻ không định tìm chúng ta nữa thì phải?”
Ôn Độ nhìn theo bóng lưng của Cảnh Duy Châu, tự tin nói: “Anh ta sẽ tìm chúng ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ta không thể chờ được.”
Ôn Độ cử như có khả năng tiên tri vậy.
Ngày thứ ba, vào ngày bàn giao nhà xưởng của Hoàng Long Nghị, Cảnh Duy Châu đã xuất hiện.
Anh ta mặc một bộ vest, phía sau có vài người trông rất am hiểu đi cùng.
Triệu Kiến Đông lén giơ ngón tay cải lên với Ôn Độ: “Em trai à, em đỉnh thật đó.”
Không phải là cậu đỉnh.
Mà là hiện tại những người biết vẽ bản đồ như thế này đều làm cho nhà nước. Muốn tìm họ làm việc, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Cậu nói nửa tháng, đó là thời gian đi làm cả ngày, chuyên tâm về bản thiết kế thi công.
Những người có công việc, lén lút nhận việc, chắc chắn chỉ có thể làm vào buổi tối, mỗi ngày chỉ có bấy nhiêu thời gian, lại không thể làm ảnh hưởng đến thời gian đi làm. Thời gian rõ ràng, chắc chắn sẽ kéo dài hơn.
Chắc chắn Cảnh Duy Châu không thể chờ nổi.
Thời gian chính là tiền bạc, đất đã mua, việc làm ăn đã bàn bạc xong xuôi, nhưng nhà máy vẫn chưa xây dựng được, đó chính là lỗ vốn.
Một doanh nhân điển hình như Cảnh Duy Châu, chắc chắn sẽ đau lòng.
Có người sắc mặt nghiêm nghị, có người thì vui mừng ra mặt.
Từ lúc công trình hoàn thành, Hoàng Long Nghị đã luôn trong trạng thái phấn khích. Anh ấy không chỉ đến một mình, mà còn đưa cả mẹ và vợ đến nữa.
Các chị gái và con của các chị cũng đến cùng.
Triệu Kiến Đông nhìn thấy những người phụ nữ đó, không nhịn được mà cười.
“Yo, tôi cứ tưởng tôi đưa chị và cháu gái đến đây đã là quá lắm rồi. So với tổng giám đốc Hoàng của chúng ta thì quả thật là còn kém xa.”
Ôn Độ nói: “Nhà người ta mở xưởng may, phụ nữ trong nhà bọn họ đều là thợ may.”