Ôn Thiều Ngọc thấy vậy nhanh chóng né tránh.
Cây củi đốt đập vào tấm màn cửa rồi rơi xuống đất.
Ôn Thiều Ngọc nháy mắt với con gái, lặng lẽ nói với cô bé: “Con đừng học theo bà nội đó, không thì sau này sẽ không ai lấy con đâu.”
Ôn Oanh lại cảm thấy tính cách của bà nội rất tốt, cô bé rất thích bà nội.
Cô bé cũng thích ba.
Vì vậy khi nghe ba nói như vậy, cô bé che miệng cười trộm.
Còn 3 ngày nữa là đến Tết rồi.
Ôn Độ đã vội vã suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút. Cậu xách theo hành lý đã chuẩn bị sẵn, cầm vé tàu và đến nhà ga.
Triệu Kiến Đông đạp xe đưa cậu đến nhà ga.
“Việc ở công trường giao hết cho anh nhé, có gì thì cứ điện báo cho em.” Ôn Độ dặn dò Triệu Kiến Đông trước khi đi.
Triệu Kiến Đông vội vàng đáp: “Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ giám sát chặt chẽ, dù tiến độ có chậm một chút cũng không để công trình xảy ra vấn đề gì đâu.”
“Vậy thì tốt rồi, tối đa là mười ngày nữa em sẽ quay lại.”
Ôn Độ chủ yếu muốn về nhà xem thử ba cậu có ý định tìm cho cậu một người mẹ kế hay không.
Triệu Kiến Đông đưa người đến ga tàu rồi vội vã quay lại công trường. Bây giờ công trường có rất nhiều người, chỉ có một mình anh ấy là người phụ trách, nếu không quay lại sớm giám sát thì anh ấy không yên tâm.
Anh ấy vừa đi, Ôn Độ cầm vé tàu định vào phòng chờ đợi lên tàu.
Cậu đeo hành lý, lúc vào đến trạm chợt nghe thấy hai người đang thì thầm nói chuyện.
Ban đầu cậu không để ý, chỉ nghe thấy một trong hai người nói: “Người đó ra giá năm mươi vạn, bảo chúng ta bắt cóc hai đứa nhóc nhà họ Luật. Còn bảo chúng ta giết chúng ngay lập tức. Nhưng bây giờ mới chỉ bắt được một đứa. Đối phương chỉ chịu trả cho chúng ta hai lăm vạn. Tôi đã nói với hắn, nếu hắn không trả đủ tiền cho chúng ta, tôi sẽ bán tin này cho người nhà họ Luật.”
Nhà họ Luật?
Không thể nào trùng hợp vậy chứ? Cậu quen đúng một nhà họ Luật, và cũng đúng là có hai đứa con trai.
Họ Luật này rất hiếm gặp.
Mặc dù có thể có nhiều người trùng họ, nhưng họ Luật, lại rất giàu có, còn có hai đứa con, những yếu tố này cộng lại rất khó khiến Ôn Độ không thể không suy nghĩ nhiều.
Ôn Độ vốn định bỏ đi không quan tâm chuyện này, nhưng nghĩ đến cậu bé rất đẹp trai từng bảo vệ em gái mình, dẫn em gái chạy trốn khỏi bọn buôn người, cậu không thể không quan tâm.
Cậu theo sau hai người đó, giữ khoảng cách không gần không xa, hai người đó hoàn toàn không hề nhận ra cậu.
Quan trọng nhất là nhà ga Sở Thành rất đông người.
Ôn Độ theo hai người đến trước một nhà trọ nhỏ tối tăm. Cậu đeo ba lô, ai không biết còn tưởng cậu định thuê trọ.
Nhưng cậu theo hai người đó đi thẳng lên tầng, người ta lại tưởng cậu cũng ở đây. Thêm vào đó cậu đi quá nhanh, bà chủ cũng không nhìn rõ mặt cậu.
Ôn Độ thuận lợi lẻn vào nhà trọ, thấy hai người kia vào cùng một phòng.
Cậu đi tới, áp sát tai vào cửa, nghe tiếng nói chuyện bên trong.
Ai ngờ bên trong không có động tĩnh gì.
Không ngờ một lát sau, một trong hai người đó lầm bầm chửi bới rồi bước ra ngoài.
Ôn Độ vội vàng đi lên tầng.
Cậu nghe thấy người đàn ông kia mắng: “Không đưa tiền cho ông? Còn muốn ông làm việc không công. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Bọn chúng không muốn đưa, tốt lắm! Vậy ông đây sẽ trực tiếp đến tìm nhà họ Luật để đòi tiền!”
Người đàn ông đi ra sau thì hạ giọng nói: “Anh nói nhỏ chút, anh không sợ bị người khác nghe thấy sao?”
Người đàn ông ra trước mặt vẫn tức giận, nhưng không nói to nữa.