“Đi ăn trước đã, lát nữa bảo người đưa quần áo của đứa trẻ đến nhà họ. Chúng ta cũng không cần nhiều, chỉ cần 10 vạn.”
“Được! Ăn xong chúng ta bảo người mang quần áo đến.”
Hai tên bắt cóc đó hoàn toàn không nghĩ rằng chúng đã bị theo dõi.
Sau khi hai người họ xuống dưới, Ôn Độ nhanh chóng đến trước cửa phòng bọn họ.
Cái kho"a trước cửa phòng đối với cậu chỉ như đồ chơi của trẻ con, không chịu nổi một cú đánh.
Ôn Độ mở cửa vào, hoàn toàn không thấy bóng dáng đứa trẻ nào. Cậu đi vào nhà vệ sinh, đầy cửa ra cũng không thấy ai bên trong.
Lạ thật?
Không phải bọn họ nói đứa trẻ ở đây sao? Hay là dưới gầm giường?
Ôn Độ đang định nhìn xuống dưới gầm giường thì phát hiện ở góc giường có một chiếc bao tải rách.
Cậu đưa tay mở chiếc bao tải ra, bên trong có một cậu bé bị bịt miệng và đang bất tỉnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đó, chẳng phải là Chi Chi thì còn ai vào đây nữa?
Đứa trẻ này rốt cuộc là có số mệnh gì đây?
Nói nó xui xẻo thì nó lại gặp được cậu.
Nói nó không xui xẻo thì lại bị bọn buôn người bắt cóc rồi lại bị bắt cóc lần nữa.
Ôn Độ cao lớn và rất khỏe.
Đặc biệt là nửa năm trở lại đây, cậu không chỉ cao lên mà còn khỏe mạnh hơn hẳn, cơ thể cũng đầy đặn hơn.
Thêm vào đó, làn da rám nắng khỏe khoắn, những đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh hơn. Sau qua giai đoạn dậy thì, những lớp mỡ trẻ con cũng biến mất, lại để tóc dài ra một chút, nhìn cậu chẳng khác nào một chàng trai trưởng thành.
Tất nhiên, điều này cũng có liên quan đến khí chất của cậu.
Xét cho cùng, linh hồn của Ôn Độ cũng không phải là một đứa trẻ.
Cậu kéo Luật Cảnh Chi ra khỏi đó, đến ga tàu còn không quên báo cho cảnh sát.
“Tôi phát hiện có hai tên bắt cóc một đứa trẻ. Chúng đang ở khách sạn Tân Nguyệt bên cạnh ga tàu.”
Trước khi đi, Ôn Độ còn để lại bằng chứng.
Cho dù không thể kết tội hai tên bắt cóc đó, nhưng ít nhất cũng khiến chúng phải trả giá.
Chỉ cần có hồ sơ tại đồn cảnh sát, nhà họ Luật muốn tìm ra hai tên đó chỉ là chuyện nhỏ. Còn nhà họ Luật định xử lý hai tên đó như thế nào thì không phải là việc cậu cần quan tâm.
Ôn Độ đánh thức Luật Cảnh Chi, Luật Cảnh Chi mở mắt ra, cảnh giác nhìn Ôn Độ.
Khi nhận ra Ôn Độ, đôi mắt cậu bé có chút bối rối, cậu bé nhìn quanh, phát hiện ra đây là ga tàu. Cậu bé không hiểu tại sao lại gặp Ôn Độ ở đây.
“Sao anh lại ở đây?”
“Người nhà em ở đâu?”
Cả hai đồng thanh hỏi.
Ôn Độ nói thẳng: “Anh đến đây làm việc. Lúc chuẩn bị về quê ăn Tết, anh nghe thấy hai tên bắt cóc nhắc đến nhà họ Luật, trẻ con, có tiền. Dựa vào những manh mối đó, anh nghi ngờ có liên quan đến em. Cho nên anh đi theo và thật không ngờ lại là em thật. Sao em lại bị bọn buôn
người bắt cóc vậy?”
Luật Cảnh Chi cau mày nói: “Hôm nay em và anh trai chuẩn bị về nhà. Nhưng khi lên tàu thì em bị đánh một gậy. Em bị bọn chúng đưa xuống tàu và sau đó bất tỉnh.”
“Vậy bây giờ anh nhờ cảnh sát đưa em về nhé?” Ôn Độ không có thời gian đưa cậu bé đi được, tàu của cậu sắp khởi hành rồi.
Luật Cảnh Chi vốn dĩ không muốn về nhà, nhân cơ hội này, cậu bé muốn rời xa gia đình một thời gian.
“Khi nào anh quay lại?” Câu hỏi của Luật Cảnh Chi khá thú vị.
Nghe có vẻ như Ôn Độ chắc chắn sẽ quay lại.
“Mùng 6 anh sẽ đi.”
“Mùng 6 đã quay lại rồi à?” Luật Cảnh Chỉ có vẻ hơi thất vọng.