Ôn Độ nhìn thấy vẻ thất vọng của cậu bé, trong lòng chợt có một dự cảm chẳng lành.
Và dự cảm đó đã trở thành hiện thực khi Luật Cảnh Chi lên tiếng.
“Em có thể đi về cùng anh không? Em Muốn gặp Oanh Oanh.”
“Không được.”
Ôn Độ ngay lập tức nhận ra tên nhóc này là một rắc rối, nhất định không chịu đưa cậu bé về cùng.
Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng Luật Cảnh Chi không phải là một đứa trẻ bình thường, cậu bé đương nhiên có thể nhận ra rằng Ôn Độ không có ý định đưa cậu bé về nhà.
Luật Cảnh Chi cố ý làm ra vẻ đáng thương: “Anh Tiểu Độ, nếu anh không đưa em về thì em có thể sẽ bị hai tên bắt cóc kia bắt lại trên đường. Một mình em lại không dám ở đây chờ anh trai đến đón.”
“Ba mẹ em không quản em sao?” Ôn Độ nhíu mày hỏi.
cũng có cha nhiều hơn nữa là
“Hai người họ chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi. Anh trai giỏi giang nên bọn họ sẽ quan tâm đến anh ấy nhiều hơn một chút. Mà anh trai lại là cháu trai cưng của ông nội. Vì vậy mà bọn họ cũng có chút sợ anh trai. Em so với anh trai thì không được lòng họ lắm, nên bọn họ cũng không quá lo lắng cho em.”
Lời nói của Luật Cảnh Chi nghe cứ như trà xanh ấy.
Ôn Độ nghe thấy những lời này của cậu bé, một lúc lâu cũng không biết nên an ủi cậu bé này như thế nào.
Lời từ chối đã đến tận đầu lưỡi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô tội kia, lại không thể nói ra được.
Thật là kì lạ.
“Anh Tiểu Độ, nếu em biến mất lần này thì chắc chắn ông nội sẽ biết. Chỉ cần chuyện ồn ào lên, ông nội ra tay thì em về nhà sẽ an toàn.”
Luật Cảnh Chỉ đáng thương đưa tay kéo tay áo của Ôn Độ: “Anh Tiểu Độ, anh cứ đưa em về nhà ở vài ngày đi, biết đâu mấy ngày này ông nội sẽ giải quyết xong mọi chuyện.”
Ôn Độ không nói gì.
Ánh mắt của Luật Cảnh Chi trở nên ảm đạm, cậu bé cúi đầu: “Em biết như vậy có chút quá đáng, anh không muốn đưa em về cũng không sao. Em sẽ ở lại đồn cảnh sát chờ anh trai đến đón.”
Ôn Độ: “....”
Thôi được rồi, cậu sẽ đưa tên nhóc này về
“Đi theo anh, nhưng nói trước nhé, nhà anh chẳng có gì cả, và trên đường về sẽ rất vất vả. Nếu em chịu không nổi, bây giờ thay đổi ý định vẫn còn kịp đó.”
Luật Cảnh Chi phấn khích đứng dậy nói: “Anh Tiểu Độ, anh yên tâm đi, mặc dù điều kiện nhà em khá tốt, nhưng em thật sự không phải là một cậu ấm, em chịu khổ được mà. Em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu, anh cứ yên tâm.”
Chỉ cần rời khỏi nhà, Luật Cảnh Chi sẽ nói rất nhiều, tính cách cũng trở nên vui vẻ hơn một chút.
Tất nhiên, điều này chỉ áp dụng với một số người nhất định.
Không phải ai cũng được hưởng đãi ngộ này.
Hiện tại, ngoài bốn người nhà họ Ôn, chỉ có anh trai của cậu bé là được hưởng đãi ngộ này.
Ôn Độ vốn chỉ chuẩn bị cơm cho một người, bây giờ bắt buộc phải chuẩn bị thêm cho một người nữa.
Đồ trên tàu hỏa rất đắt.
Cậu không muốn làm kẻ coi tiền như rác mà mua đồ ăn trên tàu.
Ôn Độ dẫn Luật Cảnh Chi đi mua rất nhiều đồ ăn về.
Khi bọn họ đến phòng chờ, tàu hỏa đã bắt đầu soát vé lên tàu.
“Nắm chặt áo anh, đừng buông ra đó.”
Ôn Độ tay xách đồ nên không thể để ý đến Luật Cảnh Chi.
Bây giờ tuy không phải là dịp Tết, nhưng thật sự rất đông người.
Luật Cảnh Chi đã từng bị bọn buôn người bắt cóc không chỉ một lần, kinh nghiệm bị bắt cóc của cậu bé còn nhiều hơn cả những gì Ôn Độ tưởng tượng. Cậu bé cẩn trọng hơn Ôn Độ nghĩ rất nhiều.
Hai người mất hơn mười phút mới lên được tàu.