tùy chỉnh
Luật Cảnh Chi rất biết điều, anh trai ngại ăn trước, vậy cậu bé sẽ ăn trước một cái. Đây là lần đầu tiên Luật Cảnh Chi ăn kẹo hồ lô, còn hơi lúng túng.
Ôn Độ cũng không nói gì.
Niềm vui khi ăn kẹo hồ lô phải tự mình khám phá.
Luật Cảnh Chi ăn xong một cái kẹo hồ lô, miệng vẫn còn phồng lên, đưa cả cây kẹo hồ lô cho Ôn Độ.
Ôn Độ nhận lấy, bẻ đôi cây kẹo hồ lô ra.
Cậu đưa phần to hơn cho Luật Cảnh Chi: “Anh ăn một cái để áp chế cảm giác buồn nôn là được rồi.”
Lần này Luật Cảnh Chi không khách sáo nữa, cậu bé nhận lấy, từ từ thưởng thức kẹo hồ lô trong miệng. Lúc thì cậu bé nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì nhìn Ôn Độ, khóe miệng còn nở nụ cười ngây thơ.
Thật tốt!
Cậu bé đã quay lại rồi.
Luật Cảnh Chi cảm thấy mình nên sống ở đây mới đúng.
Như thể cậu bé vốn thuộc về nơi này.
Xe đi một đoạn lại dừng, có người xuống xe phải dừng lại, có người lên xe cũng phải dừng lại.
Như vậy dễ khiến người ta bị say xe.
Dù sao thì mặt Ôn Độ cũng đã tái xanh rồi.
Ngược lại, Luật Cảnh Chi trông vẫn rất ổn.
“Anh, anh ăn cái này nữa đi.” Luật Cảnh Chi không nỡ ăn hết cây kẹo hồ lô, chỉ ăn hai cái.
Lần này Ôn Độ không khách sáo, ăn hết phần kẹo hồ lô còn lại.
Vị chua chua của kẹo hồ lô khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Cửa xe vừa mở, Ôn Độ đứng dậy đầu tiên: “Đi nào, xuống xe.”
Sau khi nói xong, cậu đã đứng ở bên ngoài.
Cảm giác bước chân vững chắc, không khí trong lành, dù lạnh nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với khi ngồi trong xe.
Đợi lấy hành lý xong, Ôn Độ vác hành lý, bảo Luật Cảnh Chi đi trước: “Em đi trước đi, nếu không anh vác đồ không nhìn thấy được em đâu.” Ôn Độ nói như vậy, Luật Cảnh Chi đành ngoan
ngoãn đi trước.
Đến ngã rẽ, Ôn Độ nói trước: “Rẽ trái.”
Cậu muốn nói đông tây nam bắc, nhưng Luật Cảnh Chi không phân biệt được đông tây nam bắc.
Gần Tết rồi, nhà nào nhà nấy đều đang dán câu đối.
Ôn Độ cố ý đi đường nhỏ ít người để về nhà.
Lúc cậu và Luật Cảnh Chi về đến nhà, thấy ba cậu đang dán câu đối. Ôn Oanh cầm một cái bát nhỏ, trong bát có hồ dán. Ba cậu cầm một cái chổi rơm cũ, nhúng vào hồ dán rồi bôi lên cột hai bên cửa chính.
“Con nói ông nội con làm sao thế? Năm đó xây nhà, còn làm cái cửa cao thế này. Ông ấy nghĩ con trai ông ấy cao lớn như ông ấy sao? Con trai ông ấy vì nhà nghèo, ăn uống không đủ chất nên cao chưa đến một mét tám!”
Ôn Thiều Ngọc trời lạnh thế này mà vẫn phải làm việc, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm.
Ôn Oanh đứng bên cạnh, giậm chân, giọng nói mềm mại: “Ba ơi, ba không cần cao đâu, như thế này là rất tốt rồi! Ba là người ba đẹp trai nhất. Tất cả các bạn trong lớp con đều không có ba đẹp như ba."
“Nói bậy, đàn ông thì sao có thể dùng từ đẹp được? Ba đây gọi là tuấn tú, biết chưa?” Ôn Thiều Ngọc cười đến tận mang tai.
Ôn Oanh như một đứa trẻ nịnh hót gật đầu lia lịa, hai bím tóc đung đưa trên không trung.
“Ba tuấn tú nhất!
“Tất nhiên!”
Ôn Thiều Ngọc nhón chân, cố gắng dán câu đối lên, nhưng không sao với tới được. Bỗng nhiên, một bàn tay vươn ra, cầm lấy câu đối frong tay hắn và dán thẳng lên.
Ôn Thiều Ngọc quay người lại, nhìn thấy con trai bất ngờ xuất hiện, suýt chút nữa không dám tin.
Hắn há miệng ra, mãi không thốt nên lời. Ôn Oanh cũng vậy, bé há hốc miệng ngạc nhiên, biểu cảm y hệt như Ôn Thiều Ngọc.
“Anh? Anh ơi!”
Ôn Oanh cầm bát hồ dán lao tới, suýt nữa làm đổ hết hồ lên người Ôn Độ.