Ôn Độ vui vẻ bế em gái lên và hỏi: “Gặp anh có vui không?”
“Vui! Vui lắm ạ! Anh, không phải anh nói là Tết này không về sao?”
Ôn Độ liếc nhìn ba, rồi lại nhìn Ôn Oanh, Ôn Oanh hoàn toàn quên mất những gì cô bé đã viết trong thư, lúc này chỉ tràn đầy niềm vui vì được gặp lại anh trai.
Luật Cảnh Chi bị chiếc áo khoác của Ôn Độ che khuất, cậu bé mặc áo bông của Ôn Độ, thậm chí còn không nhìn thấy cả chân: “
Tại sao rõ ràng là có một người sống sở sở ở đây mà chẳng ai thấy vậy?
“Là do anh nhớ Oanh Oanh quá chứ sao!” Ôn Độ bế Ôn Oanh đi vào trong.
Ôn Thiều Ngọc cũng vui vẻ muốn đi vào theo, bỗng nhiên thấy hành lý bên cạnh, định mang vào giúp con trai. Kết quả là tay hắn vừa chạm vào hành lý nhỏ thì phát hiện hành lý nhỏ chuyển động.
Luật Cảnh Chi: Chú định làm gì?
Ôn Thiều Ngọc giật mình, vừa bò vừa lăn đùng vào cửa, lớn tiếng nói: “Tiểu Độ, con mang về một yêu tinh à!”
Bước chân của Ôn Độ khựng lại.
Hỏng rồi!
Cậu quên mất đứa nhỏ Luật Cảnh Chi.
Ôn Độ quay người lại, đối mặt với đôi mắt to tròn đầy oán trách của Luật Cảnh Chi.
Cậu hắng giọng rồi nói với ba: “Ba, ba quên rồi sao? Đây là Chi Chi, cậu bé bị bắt cóc cùng với Oanh Oanh đó.”
Ôn Thiều Ngọc nhìn kỹ hai lần, rồi nói: “Ồ, đúng là cậu bé đó! Không phải nó đã về nhà rồi sao? Sao lại về cùng con nữa?”
Ôn Độ không muốn nói nhiều, nên tùy tiện tìm một cái cớ.
“Em ấy nói muốn gặp Oanh Oanh, nên con đưa em ấy về. Năm nay em ấy sẽ ở nhà mình ăn Tết, qua Tết con đi, em ấy sẽ đi cùng con.”
“Vậy à! Vậy thì mau vào trong đi!” Ôn Thiều Ngọc đi tới, cố ý tránh qua những kiện hành lý nhỏ, đi khiêng những hành lý lớn.
Hắn dùng sức một cái, ừm?
Gì thế này?
Sao lại không nhấc lên được?
Ôn Thiều Ngọc nghi ngờ mình dùng lực chưa đúng, thế là hắn đổi hướng, nhưng vẫn không nhấc nổi.
Ôn Thiều Ngọc: “”
Luật Cảnh Chi đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình: “”
Ôn Oanh nhỏ giọng nói: “Anh, anh thả em xuống, em đi báo tin vui này cho bà nội.”
“Được, em đi đi.”
Ôn Độ đặt em gái xuống, bước qua lấy cái túi từ frong tay Luật Cảnh Chi và đưa cho Ôn Thiều Ngọc: “Ba, ba cầm cái này rồi dẫn Chi Chi vào trong đi.”
Thể diện của Ôn Thiều Ngọc đã được con trai giữ lại một cách tinh tế.
Hắn xách túi, như thể người vừa lúng túng kia không phải là hắn.
Ôn Độ nhẹ nhàng khiêng hành lý lớn vào trong.
Cậu cao lớn, đôi chân dài, nhanh chóng vượt qua Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc: “???”
Luật Cảnh Chi nhìn đôi chân dài của Ôn Độ với vẻ ngưỡng mộ, cúi xuống nhìn mũi chân của mình. Sau đó nhìn cái áo khoác bông rộng thùng thình trên người, cả người cảm thấy không thoải mái.
“Bà ơi! Bà ơi! Anh về rồi!”
Lúc này Ôn Oanh đã chạy đến cửa nhà, vén rèm cửa lên và phấn khích hét lớn.
Bà Ôn nhận được thư của cháu trai, biết cháu năm nay không về, cứ nghĩ cháu gái đang chọc mình vui, nên không để ý.
“Về thì về thôi, con kêu to thế. Ba con đã dán câu đối xong chưa?”
Ôn Oanh nói: “Ba con lùn quá, không dán được câu đối ngang. Nếu không phải anh con về, chắc bây giờ chúng con vẫn chưa vào nhà được.”
“Ba con bị ngốc à? Không biết bắc cái ghế mà đứng lên à. Nó cao bao nhiêu mà trong lòng còn không tự biết sao?”
Bà rất chán ghét con trai.
“May mà không lấy, có lấy cũng không có tác dụng. Anh con chỉ cần một tay thôi là với tới rồi, dễ như trở bàn tay. Bà ơi, con thấy hình như anh lại cao lên rồi, cao hơn ba nửa người rồi đấy.”
Ôn Oanh cảm thấy anh trai lợi hại hơn ba nhiều.