Cậu ra ngoài, đổ nước nóng vào chậu rửa mặt, rửa mặt và tay rồi đến bếp, thuần thục làm những viên thịt tròn rồi thả vào chảo chiên.
Cậu còn trẻ, chân tay nhanh nhẹn, nên khi bà Ôn tìm xong quần áo quay lại, Ôn Độ đã chiên được khá nhiều thịt viên.
Ôn Thiều Ngọc không đi đâu cả, chỉ ngồi ở gian ngoài nhóm lửa.
“Ba, lửa nhỏ quá rồi, thêm chút nữa đi.”
Ôn Độ nói lửa nhỏ, hắn lại thêm ít củi vào, Ôn Độ nói lửa to, hắn lại bớt củi đi.
Con trai khác với mẹ hắn nhiều.
Mẹ hắn bảo làm việc gì đều sẽ mắng chửi hắn. Còn con trai thì lễ phép, thái độ rất tốt.
“Tiểu Độ, con mau đi nghỉ đi, để bà làm là được rồi.” Bà Ôn sợ cháu trai mệt, vội vàng đẩy cậu vào trong phòng.
Ôn Độ đáp: “Bà ơi, lúc về con đi vé giường nằm về mà. Vé giường nằm có một chiếc giường có thể nằm ngủ. Con với Chi Chi thay phiên nhau ngủ, ngủ rất ngon. Nghỉ ngơi cũng rất tốt, không hề mệt chút nào.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Bà Ôn biết cháu trai không mệt mới cho phép cậu giúp đỡ.
Trong nhà còn rất nhiều việc phải làm.
Ôn Độ giúp bà chiên thịt viên, bà Ôn thì làm việc khác.
Tối nay còn ăn sủi cảo, bà Ôn cần phải trộn bột xong và để bột nghỉ, sau bữa tối sẽ làm sủi cảo.
Thịt viên đã chiên xong, cậu bắt đầu cắt rau, chuẩn bị nguyên liệu để nấu bữa tối giao thừa.
Làm xong hết mọi việc, trời vẫn còn sớm.
Ôn Độ bước vào phòng, mở hành lý mang về ra: “Bà ơi, đây là khăn choàng con mua tặng bà, còn đây là ghim cài áo. Đến đầu xuân năm mới, bà lấy bộ sườn xám của bà ra mặc nhé. Sau đó quàng cái khăn này, cài thêm ghim áo này nữa, đảm bảo không có bà lão nào trong thôn chúng ta đẹp bằng bà đâu.”
Ôn Độ nói làm bà Ôn cười đến híp cả mắt.
Ôn Oanh cũng háo hức nhìn anh trai.
Ôn Độ lấy chiếc váy đỏ xinh xắn ra đưa cho Ôn Oanh: “Đây là váy anh mua cho em, thích không?”
“Thích ạ!”
Ôn Oanh ôm chặt chiếc váy vào lòng, sung sướng nhảy lên.
Đến lượt Ôn Thiều Ngọc, hắn cũng rất mong chờ.
Ôn Độ rút một chiếc áo sơ mi trắng từ đống quần áo ra đưa cho hắn: “Ba, ba thích mặc áo sơ mi trắng nên con đặc biệt mua cái này cho ba.”
“Thật sự là của ba sao?”
Ôn Thiều Ngọc rất vui mừng, hắn háo hức cởi áo bông, tháo khăn, rồi cởi áo len, trực tiếp mặc áo sơ mi trắng bên ngoài áo giữ nhiệt.
Ôn Thiều Ngọc hả hê nói: “Để xem còn ai dám nói tôi mặc cổ áo sơ mi giả nữa, ha, tôi mặc áo sơ mi trắng đàng hoàng nhé.”
Hẳn soi gương một lúc lâu, cảm thấy chiếc áo sơ mi này thực sự rất trắng, đến mức hắn có chút không nỡ mặc.
Ngày mai là mùng một Tết, sáng sớm hẳn phải đi chúc Tết, vẫn là để mai mặc thì hơn.
Ôn Thiều Ngọc cởi áo sơ mi ra, lại mặc cổ áo sơ mi giả vào, mặc áo len lên. Hắn cần thận gấp áo sơ mi lại, quay lại thì thấy Ôn Độ đang lấy áo từ trong bao ra ngoài.
Luật Cảnh Chi đang ngồi trên giường đất, Ôn Oanh ngồi cạnh đang ôm chiếc váy đỏ.
Bà Ôn ngồi bên mép giường, nhìn cháu trai lấy áo từ trong bao tải ra. Không ai quan tâm Ôn Thiều Ngọc mặc sơ mi trắng có đẹp hay không.
Thích nhìn thì nhìn, không nhìn thì ngày mai nhìn cũng được!
Ôn Thiều Ngọc cất áo sơ mi trắng như báu vật vào tủ.
Vừa quay người lại, thấy trên giường bày đầy áo sơ mi trắng đã được gấp gọn.
Hắn nghe thấy con trai mình nói: “Bà nội, những cái áo sơ mi trắng này con mua sỉ về. Tổng cộng có chín mươi chín cái. Đến lúc đó, chúng ta mang vào thành phố bán, mỗi cái bán mười đồng. Mấy cái váy này cũng có thể bán được mười mấy, hai mươi mấy đồng.”