Bà Ôn nhìn thấy nhiều áo như vậy, trong lòng thầm tính toán, rồi kinh ngạc nhìn cháu trai.
“Những cái áo này có bán được không?” Bà có chút nghi ngờ.
Ôn Độ nói: “Chắc chắn không bán ở thị trấn mình rồi, bán ở thị trấn thì được bao nhiêu tiền? Cứ lên xe đi thành phố, bán ở thành phố được giá hơn. Dù sao thì cũng chỉ có bấy nhiêu, bán hết là hết."
Bà Ôn lo lắng cháu trai sẽ lỗ tiền.
“Con mua đống áo này hết bao nhiêu thế?” Bà Ôn kinh ngạc hỏi.
Ôn Độ chỉ vào mấy cái váy dành cho phụ nữ nói: “Mấy bộ này đắt hơn một chút, mỗi cái mất năm đồng. Còn mấy cái áo sơ mi thì rẻ hơn, giá sĩ là hai đồng rưỡi. Thực ra, ông chủ cũng không lấy tiền của con, chỉ lấy giá gốc thôi.”
“Thế thì người ta lỗ vốn à?” Bà thấy không ổn: “Chúng ta không thể lợi dụng người ta như vậy được, tham lợi nhỏ sẽ mất lợi lớn. Tiểu Độ, con phải nhớ lời bà nói, nghe rõ chưa?”
“Con nghe rõ rồi, bà.” Ôn Độ cười nhẹ, trong mắt đầy hạnh phúc.
Đây là những lời mà kiếp trước cậu chưa từng được nghe.
Cảm ơn trời đất, lại cho cậu một cơ hội, để cậu cảm nhận được hạnh phúc ở kiếp này.
Đúng lúc đó, một cái áo sơ mi trắng bay tới, rơi ngay trước mặt cậu.
Ôn Độ quay đầu lại, thấy khuôn mặt ba cậu tỏ rõ sự không hài lòng: “Vậy là con chỉ mua cho ba một cái áo sơ mi giá sỉ hai đồng rưỡi làm quà à? Tiểu Độ, ba là ba của con đấy!”
Bà Ôn tát vào đầu hắn một cái: “Có cái áo sơ mi là tốt lắm rồi! Đợi Tiểu Độ lên thành phố bán, một cái bán được mười đồng đó! Tặng miễn phí cho mày mặc, đã lỗ mười đồng rồi. Nếu mày không muốn thì mau trả áo lại đây.”
Ôn Độ nghĩ lại, đúng là như vậy thật.
Hắn vội vàng lấy lại áo, ôm chặt trong lòng: “Con không nói là không cần, con chỉ nói là sau khi giặt cái áo này thì con không còn cái nào để thay nữa.”
Chưa nói hết câu, trước mặt hắn lại xuất hiện thêm một cái áo sơ mi trắng.
“Ba, con đưa ba hai cái.” Ôn Độ đưa tay ra nói.
“Tiểu Độ, con không hổ là con của ba, đúng là thương ba nhất.”
Ôn Thiều Ngọc cầm hai cái áo sơ mi, tính ra chỉ có năm đồng. Đây chỉ là giá gốc thôi, mà bán ra mỗi cái lại được mười đồng, như vậy là hai mươi đồng rồi.
Nghĩ vậy, Ôn Thiều Ngọc cực kỳ vui sướng.
Ôn Độ mỉm cười, hóa ra ba cậu dễ dỗ dành như vậy.
“Đợi ra Tết, con sẽ lên thành phố. Bán hết mấy cái áo này.” Ôn Độ gấp gọn áo lại, bỏ vào bao
tai.
May mà mấy cái áo này không dễ bị nhăn, nếu không lúc bán sẽ không đẹp mắt.
Bà Ôn cũng phụ gấp áo.
Gấp gần xong thì bà Ôn đi nấu cơm, Ôn Thiều Ngọc ngồi trên cái đệm nhỏ nhóm lửa.
Ôn Oanh ôm chiếc váy đỏ, lén nói thầm với Luật Cảnh Chi.
“Chi Chi, tớ lớn từng này mà chưa bao giờ được mặc cái váy đẹp như thế này. Ngày chúng ta bị bắt cóc, cái váy tớ mặc là cái váy đầu tiên của tớ. Cái váy cậu tặng tớ, bây giờ vẫn chưa mặc được. Bà để trong tủ, nói đợi đến mùa hè nóng rồi mới mặc được. Đây là cái váy thứ ba của tớ,
tớ thích lắm! Anh trai nói, ngày mai tớ có thể mặc được rồi.”
“Nhưng mà tớ đang mặc áo bông, mặc váy chắc chắn sẽ không đẹp.”
Ôn Oanh thở dài.
Đôi tay nhỏ bé vuốt ve chiếc váy đẹp đặt bên cạnh, không nỡ buông tay.
Luật Cảnh Chi được nghe nhìn nhiều nên cũng có một chút gu thời trang. Dù cậu bé không biết rằng, đó chính là gu thời trang.
Cậu bé gợi ý cho Ôn Oanh: “Cậu đang mặc áo giữ nhiệt bên trong phải không?”
"Ừ."
Ôn Oanh gật đầu, còn chỉ cho Luật Cảnh Chi xem.