“Cậu nhìn này, cái váy này có thể mặc bên ngoài áo giữ nhiệt. Váy rất dài, nên cậu mặc quần bông ở dưới cũng không sao. Quần đen bên ngoài mặc lên cũng không bị thùng thình. Mặc thêm áo khoác bông ở ngoài nữa, trông sẽ rất đẹp.”
“Thật sự có thể mặc như vậy sao?” Ôn Oanh có chút không dám tin.
Áo bông cô bé đang mặc là một chiếc áo bông màu đỏ tươi, cùng màu với chiếc váy đỏ.
“Cậu cứ thử xem.”
Ôn Oanh lập tức đưa tay ra cởi cúc áo bông.
Cúc áo bông là kiểu cúc tròn, mãi mà cô bé không cởi được cái cúc ở cổ.
Luật Cảnh Chi nói: “Để tớ giúp cậu.”
Ôn Oanh ngẩng đầu, giọng mềm mại: “Mỗi tối trước khi đi ngủ, lúc cởi áo này ra, tớ đều không tự mở được cúc. Mỗi lần đều là bà nội giúp tớ.”
“Xong rồi!”
Luật Cảnh Chi cần thận giúp Ôn Oanh cởi cúc áo, rồi đưa váy cho cô bé.
Ôn Oanh cởi áo bông ra, bên trong chỉ mặc một áo giữ nhiệt mỏng. Cô bé sợ lạnh, vội mặc váy vào. Chưa kịp chính lại váy, cô bé đã mặc lại chiếc áo bông.
Lúc này, Luật Cảnh Chi mới để ý rằng bên ngoài áo bông của Ôn Oanh còn có một cái áo ngắn màu đỏ.
Cô bé mặc như vậy trông thật đẹp.
“Đẹp không?”
Ôn Oanh điệu đà xoay vòng vòng, rồi hỏi Luật Cảnh Chi.
Luật Cảnh Chi nói: “Đẹp!”
“Anh ơi!”
Ôn Oanh hướng ra ngoài gọt, Ôn Độ đang tìm củi ở bên ngoài, nghe thấy em gái gọi mình, còn tưởng có chuyện gì, lập tức chạy vào.
“Anh ơi, em mặc váy rồi này!”
Ôn Oanh hớn hở khoe.
Mắt Ôn Độ sáng lên: “Đẹp lắm!”
“Là Chi Chi dạy em mặc như thế này đấy.” Ôn Oanh có chút ngại ngùng, đứng trước mặt Ôn Độ, còn e thẹn cúi đầu xuống.
“Đẹp! Anh đi gọi ba và bà vào xem.” Ôn Độ nói xong, vén rèm cửa lên: “Bà ơi, hai người vào đây xem này.”
“Xem cái gì?”
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không muốn vào.
Nhưng cháu trai gọi thì lại khác.
Bà Ôn bước vào nhà, thấy Ôn Oanh mặc chiếc váy nhỏ, đứng đó trông rất đáng yêu.
“Trông giống như đồng nữ dưới chân Quan âm ấy, đẹp quá. Mai bà sẽ chấm đỏ ở giữa trán nhé.” Bà Ôn ngắm nhìn một lúc rồi nói tiếp: “Được rồi, mặc thử thế là được rồi, con mau cởi ra đi. Sáng mai rồi mặc lại. Ngày mai nhà mình có khách đến chúc Tết, con mặc chiếc váy mới này nhé.”
“Cảm ơn bà ạ.”
Luật Cảnh Chi rất ngoan ngoãn, ngồi bên cạnh Ôn Độ, sát bên Ôn Oanh.
Ôn Oanh hỏi nhỏ cậu: “Cậu có muốn uống nước cơm không?”
Nước cơm là gì?