Ôn Độ giật mình, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Luật Cảnh Chi cũng đã tỉnh.
Cậu bé tự mình mặc quần áo, thấy Ôn Độ nhảy xuống giường, giày còn chưa kịp đi đã chạy về phòng phía tây.
“Oanh Oanh?”
Ôn Độ ngẩng đầu thử nhiệt độ trên trán em gái, phát hiện nhiệt độ rất cao.
Nóng đến bỏng cả tay.
Cậu lập tức kêu: “Bà nội, bà mặc quần áo cho Oanh Oanh trước đi.”
Nói xong cậu xoay người chạy ra ngoài.
Bà Ôn đi vào, mặc quần áo cho Oanh Oanh. Không lâu sau, Ôn Độ đã thở hồng hộc chạy từ bên ngoài về.
“Bà ơi, con mượn được xe đạp của nhà hàng xóm rồi. Bà bế Oanh Oanh ngồi lên xe đạp, con sẽ đạp xe đưa bà và Oanh Oanh đến trạm y tế.”
Lúc chạy ra ngoài, Ôn Độ mới nhớ ra trong nhà còn có một đứa nhỏ khác.
“Chi Chi, Oanh Oanh sốt cao, bây giờ anh phải đưa em ấy đến trạm y tế, sẽ về muộn một chút. Em ở nhà đợi, lúc ba anh về, em nói cho ba anh biết nhá.”
Cậu cũng không hỏi Luật Cảnh Chi có thể làm gì, xoay người vào nhà bế em gái đi ra ngoài.
Bà Ôn cũng theo sau ra ngoài.
Ôn Độ bế em gái nói với bà: “Bà, bà ngồi lên trước đi.”
Đợi bà ngồi lên xe, Ôn Độ đặt em gái vào lòng bà, tự mình đạp chân chống, đẩy xe đi ra ngoài. Ra khỏi cổng, cậu leo lên xe đạp thật nhanh đến trạm y tế.
Đến nơi, bà Ôn xuống xe, bế cháu gái đi vào bên trong.
Ôn Độ dựng xe rồi chạy theo, đón em gái từ tay bà rồi chạy vào trong.
“Bác sĩ, bác sĩ! Mau đến khám cho em gái, em cháu bị sốt cao!”
Bác sĩ nghe thấy tiếng động vội vàng bước ra, lập tức chỉ vào phòng bên cạnh có giường bệnh và nói: “Mau bế cô bé vào đó, đặt lên giường bệnh.”
Sau khi đo nhiệt độ cho Ôn Oanh, bác sĩ hỏi người nhà: “Cô bé bị sốt từ khi nào? Có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không? Hoặc có triệu chứng gì khác không?”
“Không có gì khó chịu cả, chỉ là hôm qua đi một chuyến vào thành phố, sau khi về thì ngủ thiếp đi. Sáng nay dậy vẫn bình thường, chuẩn bị Gọt em ấy dậy ăn sáng thì phát hiện em ấy bị sốt.”
Ôn Độ nói rất nhanh, rất rõ ràng.
Bác sĩ cũng bắt mạch cho Ôn Oanh và làm một số kiểm tra khác.
Cuối cùng khi nhìn thấy kết quả nhiệt độ, bác sĩ nhíu mày nói: “Không sao đâu, cứ tiêm cho cô bé một mũi hạ sốt đã, xem tình hình thế nào rồi nói sau.”
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, phải ở lại trạm y tế theo dõi một lúc.
Lúc này Ôn Độ mới phát hiện mình đổ mồ hôi lạnh.
Trong lòng cậu có một loại cảm giác sợ hãi.
Lúc này, tinh thần đã bình tĩnh trở lại, cậu mới có tâm trạng để quan tâm đến những người khác.
Anh phát hiện tâm trạng của bà nội cũng không ổn.
“Bà ơi, không sao đâu ạ.” Ôn Độ an ủi bà.
Bà Ôn dùng khăn lau tay cho cháu gái, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Tiểu Độ, đây không phải lần đầu con bé sốt cao như vậy rồi. Từ lúc nó về nhà đến giờ, cứ bị ốm suốt. Không biết có phải sau này cứ như vậy mãi không.”
Ôn Độ giật mình.
“Không đâu ạ. Trước đây sức khỏe Oanh Oanh rất tốt. Chuyện hay bị ốm này chắc chắn là do mấy ngày bị bắt cóc làm em ấy hoảng sợ quá mà ra. Chăm sóc em ấy thêm hai năm nữa, khi quên hết chuyện đó, sức khỏe chắc chắn sẽ tốt lên thôi.”
“Nếu thật sự là vậy thì tốt rồi, bà chỉ sợ đứa trẻ này sẽ như thế suốt đời.”
Khuôn mặt Bà Ôn đầy vẻ lo lắng.
Trong lòng Ôn Độ cũng có suy nghĩ như vậy.
Cậu không cho rằng em gái mình bị bọn bắt cóc làm cho sợ hãi, mà cậu cảm thấy em gái đã nghịch thiên cải mệnh, chắc chắn sẽ phải mất đi một thứ gì đó.