Nếu chỉ là thỉnh thoảng ốm đau thì cậu vẫn chấp nhận được.
Miễn là em gái còn sống, còn ăn uống được, thỉnh thoảng ốm một chút cũng không phải vấn đề lớn.
Về sau nếu có ai đó chê bai em gái thì cũng không sao, cậu sẽ nuôi em gái cả đời.
“Tiểu Độ à, bà biết nói thế này là không công bằng với con, cũng rất ích kỷ. Nhưng Oanh Oanh là em gái duy nhất của con. Sau này khi bà và ba con không còn nữa, hai đứa là những người thân duy nhất trên đời này. Sức khỏe em gái con như thế này, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không ai muốn đến nhà hỏi cưới. Sợ rằng ngay cả chuyện hôn nhân của con cũng khó nói.”
Bà Ôn cũng không còn cách nào khác, bà có thể phó thác cháu gái mình cho ai đây? Bất kể là đề ai chăm sóc cháu gái, bà đều không yên tâm.
“Con yên tâm, bà còn có tiền. Chỉ cần bà còn sống, nhất định sẽ không để Oanh Oanh trở thành gánh nặng của con. Sau này bà mất rồi, con nhất định không được để em gái chịu ấm ức. Có làm được không?”
Ôn Độ từng nghe người ta nói bà không thích em gái, cho nên lúc đi học cậu luôn muốn về nhà chăm sóc em gái.
Kiếp trước cậu không hiểu chuyện, sau khi em gái bị bắt cóc còn trách bà nội quá lạnh nhạt với em gái.
Khi cậu quyết định một mình ra ngoài tìm em gái, bà đã cho cậu tất cả tài sản trong nhà. Một phần vì lo cậu chịu khổ, một phần vì lo cậu không có tiền, không thể kiên trì cho đến khi tìm được em gái về.
Khi đó cậu mới biết bà nội yêu thương em gái đến nhường nào.
Kiếp này, bà nội còn yêu thương em gái nhiều hơn cả những gì cậu từng tưởng tượng ở kiếp trước.
“Bà nội, bà nói gì vậy? Em ấy là em của con. Sau này nếu em ấy muốn lấy chồng, con sẽ tổ chức cho em ấy một đám cưới thật linh đình. Còn nếu em ấy không muốn lấy chồng, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời.”
Bà nội nghe cháu trai nói vậy, nét mặt mới dịu đi phần nào.
Truyền nước biển mất rất nhiều thời gian.
Ôn Độ lo lắng bà nội chưa ăn cơm, sợ bà đói, nên định đạp xe về nhà. Trả xe đạp cho người ta trước, rồi mang chút đồ ăn đến.
“Bà ơi, con về nhà một lát. Trả lại xe cho người ta, lát nữa người ta còn cần dùng.”
Bà nội xua tay: “Con về đi, ở đây có bà rồi.”
Ôn Độ đạp xe về nhà, trả xe đạp trước rồi mới về nhà.
Cậu vào nhà thấy chiếc xe đạp, biết ba đã về rồi.
Ôn Thiều Ngọc chưa ăn cơm, đang bỏ thức ăn vào hộp cơm, định mang cơm cho bọn họ.
Thấy Ôn Độ về, hắn hỏi: “Em gái con thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói có thể do em ấy còn nhỏ, bị mệt. Nhưng mà sốt rất cao, lại còn bị cảm nhẹ. Bác sĩ đã tiêm một mũi hạ sốt, theo dõi một lúc, nếu không sao thì có thể đưa em ấy về.”
Ôn Độ nói rồi mới phát hiện ra trong đó còn có cháo, nghĩ rằng nếu em gái hạ sốt thì chắc cũng tỉnh rồi.
Cậu múc cháo vào chum trả rồi đậy nắp lại, rồi tìm một cái đệm lớn bọc lại.
Thấy vậy, Ôn Thiều Ngọc hỏi: “Con làm gì vậy? Không ăn cơm mà đã đi rồi à? Con ăn cơm đi đã, ba đi đưa cơm cho. Lát nữa ba về, con lại lên thay ba.”
Ôn Độ nghĩ đến không biết em gái sẽ phải ở lại trạm y tế bao lâu mới được về, nên cậu quyết định ăn no trước rồi lên thay.
Ôn Thiều Ngọc lại lấy bữa sáng cho mẹ, bắt chước con trai, đầu tiên bỏ cơm và thức ăn vào chum trà, sau đó dùng đệm bọc lại, cho vào một cái túi vải đã chuẩn bị sẵn, ôm ra ngoài.
Ôn Thiều Ngọc đạp xe đi rất nhanh, chỉ mất năm phút là đến nơi.
Hắn quen thuộc tìm được phòng, đi vào rồi đưa đũa và thìa cho mẹ.
“Mẹ ăn cơm trước đi, để con trông con bé cho.” Ôn Thiều Ngọc nói rồi ngồi bên giường nhìn chai truyền nước biển.