Lần này người đó chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, mở một khe cửa nhỏ, để cậu từ ngoài chen vào trong.
Ôn Độ: "..."
May mà bây giờ cậu vẫn đang cao lên, người gầy không thể chịu nổi nên mới vào được.
Nếu không thì trong một không gian nhỏ như vậy, cậu thực sự không thể chen vào được.
Ôn Độ bước vào trong, nhìn bên ngoài thì trông tứ hợp viện có vẻ nhỏ, nhưng bên trong lại rất rộng. Đây là một tứ hợp viện điển hình.
Các ngôi nhà trong viện đều có người ở. Những người đó thấy Ôn Độ vào, tất cả đều trốn vào góc tối lén lút quan sát cậu.
Thực ra những người đó đều là trẻ mồ côi, hoặc là những người sống khốn khổ.
Có đàn ông, có phụ nữ, có trẻ con, cũng có người già.
Kiếp trước, cậu cũng từng là một phần của nơi này.
Không phải vì cậu không có cái ăn, mà là cậu đã nhờ Cửu gia giúp mình tìm em gái. Cửu gia chưa bao giờ quên chuyện này.
Kiếp trước, trước khi qua đời, Cửu gia còn hỏi cậu: "Tiểu Độ, đã tìm thấy em gái chưa?"
Kiếp này lại đến đây, trong lòng Ôn Độ đều là sự biết ơn sâu sắc.
Cậu đi theo Tiểu Lục vào chính viện, nơi ở của Cửu gia.
Một người sống trong ngôi nhà lớn nhất.
"Đợi."
Đến cửa, Tiểu Lục bảo Ôn Độ dừng lại, tự mình vào trong.
Thực ra không cần nói, Ôn Độ cũng sẽ dừng lại.
Chi trong vài giây hít thở ngắn ngủi, Tiểu Lục đã từ trong đi ra, bĩu môi, cảnh giác nhìn Ôn Độ, không tình nguyện nói: "Vào đi."
Ôn Độ xách đồ bước vào.
Cửu gia ngồi khoanh chân trên giường, trên người mặc một chiếc áo bông đen, tay cầm một cái tẩu thuốc, gõ nhẹ, bỏ thêm thuốc vào. Nghe có người vào, ông ngẩng đầu nhìn qua.
Ôn Độ thấy Cửu gia, có chút không thể kìm nén được cảm xúc của mình.
Cậu hơi cúi đầu. "Cửu gia, tôi là Ôn Độ, là người dưới huyện lên. Hôm nay mạo muội đến thăm, mong Cửu gia thứ lỗi."
Cửu gia cũng đang quan sát Ôn Độ.
Đừng nghĩ ông đã già, nhưng đôi mắt ấy không phải là thứ mà loại người như Triệu Kiến Đông có thể so bì, chỉ cần nhìn một cái đã biết thằng nhóc này vẫn còn nhỏ tuổi.
"Nhà cậu không có người lớn à? Sao lại để cậu ra ngoài làm việc?" Cửu gia không chút khách sảo vạch trần Ôn Độ.
Không mềm mỏng như lần đầu gặp mặt ở kiếp trước, lần này vẫn còn mang theo gai góc. Ôn Độ lại thích phương thức gặp gỡ hiện giờ này hơn.
Bởi vì hiện tại dù cậu không phải là đứa trẻ được Cửu gia thương nhất, nhưng em gái của cậu đã trở về.
"Trong nhà tôi, tôi làm chủ." Cách nói của Ôn Độ không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, nói xong thì đặt đồ trên tay lên giường: "Cửu gia, hôm nay tôi đến là muốn nhờ Cửu gia giúp đỡ một việc." Cửu gia thổi râu trừng mắt, thằng nhóc này làm sao vậy, sao lại không theo lẽ thường?
"Nói đi, giúp việc gì?" Cửu gia cũng không hiểu sao, rõ ràng ông rất cảnh giác với thằng nhóc này, nhưng khi mở miệng lại tự vả vào mặt mình.
Sao ông lại dễ dàng nói những lời khinh địch như thế chứ?
Theo cái tính xấu của ông, chẳng phải nên cho thằng nhóc này chút sắc mặt à?
Trong mắt Ôn Độ ánh lên nụ cười quen thuộc, cậu còn theo đà trèo lên, ngồi trước mặt Cửu gia, nói: "Cửu gia, nói: “Cửu gia, việc này chú nhất định phải làm chủ cho tôi. Ở con phố phía trước, có một tiểu viện nhỏ, nhỏ hơn chỗ của chú một chút. Hôm qua tôi đến đó, người ta nói muốn bán nhà, rồi bắt tôi trả tiền đặt cọc. Nhưng khi hôm nay tôi đến làm thủ tục chuyển nhượng, bên trong đã đổi người rồi."
Cửu gia vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra.
Ông ngậm tẩu thuốc, nhả một ngụm khói rồi chửi: "Mấy tên khốn nạn này chỉ thích làm mấy chuyện thất đức. Đợi một lát, tôi sẽ bảo người mang họ đến đây cho cậu."