Ôn Độ nghe xong thì biết việc này đã xong xuôi.
Cậu vội rót một ly trà cho Cửu gia, đưa đến trước mặt ông: "Cửu gia, cảm ơn chú nhiều."
Cửu gia liếc nhìn Ôn Độ, cảm thấy cậu thông minh hơn Tiểu Lục rất nhiều.
"Nói xem, lát nữa khi người đến, cậu định làm gì?" Cửu gia nói xong, sắc mặt ông có chút ngượng ngùng.
Sao ông lại quan tâm đến thằng nhóc này thế nhỉ?
Ôn Độ nghe giọng điệu quan tâm đầy quen thuộc này, trong lòng có chút chua xót, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của Cửu gia, rồi cậu không nhịn được cười thầm.
"Hắn nhận tiền đặt cọc của tôi, dĩ nhiên là tôi muốn có được căn nhà đó rồi." Ôn Độ nói một cách nhẹ nhàng.
Cửu gia bỗng cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ, thằng nhóc này không đơn giản.
Tiểu Lục đích thân đi bắt người, chưa đến nửa tiếng đã đưa người về đến đây.
Khi cậu ấy mang theo Tôn Tam và Vương Đại Đầu về, phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm. Cửu gia đối với thằng nhóc mới đến hôm nay này thân thiết vô cùng, như thể bọn họ đã quen biết từ lâu.
Tiểu Lục có chút hoài nghi nhân sinh.
"Cửu gia, con đã mang người về rồi." Tiểu Lục nói xong, trừng mắt nhìn Ôn Độ.
Sắc mặt Ôn Độ vẫn như cũ, ngược lại cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc.
Kiếp trước, Tiểu Lục luôn nhìn cậu như vậy, nhưng nếu có ai bắt nạt cậu, Tiểu Lục luôn là người đứng ra đầu tiên.
Đừng nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét của Tiểu Lục mà khinh thường, cậu ấy gầy do thiếu dinh dưỡng. Sau này khi cuộc sống khá hơn, mặt Tiểu Lục cũng đầy đặn lên, trông rất khôi ngô tuấn tú.
Ai gặp cũng gọi cậu ấy là Lục gia.
Cửu gia nói với Ôn Độ: "Người đã mang đến rồi, cậu tự xử lý đi."
Tôn Tam và Vương Đại Đầu nhìn thấy Ôn Độ, mới biết mình đã đung phải nhân vật đáng gờm.
Hai người bọn chúng rất biết điều vội quỳ xuống nhận lỗi với Ôn Độ: "Người anh em, là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã nhiều lần đắc tội cậu, mong cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhất với chúng tôi. Chúng tôi lập tức trả tiền lại cho cậu ngay."
"Đúng, đúng, tất cả là lỗi của chúng tôi." Vương Đại Đầu sợ hãi đến mức giọng run rẩy không ngừng.
Ôn Độ ngồi trên giường sưởi, nhìn hai người đang quỳ dưới đất, không hề có ý định khoan dung
nào.
Nếu cậu mà không có đường lui, chắc chắn tiền của cậu đã bị họ lừa mất rồi, hơn nữa còn không thể nói lý với bọn họ được.
"Tôi không cần tiền, ngược lại còn muốn đưa tiền cho hai người. Nhà này các người nói bán cho tôi, hôm nay hãy làm thủ tục chuyển nhượng cho tôi đi." Ôn Độ nói xong, sắc mặt Tôn Tam và Vương Đại Đầu đều tái nhợt.
Họ không ngờ Ôn Độ lại quyết liệt như vậy.
"Người anh em, đó là nhà tổ của chúng tôi, bán rồi chúng tôi biết sống ở đâu?" Vương Đại Đầu lập tức ra vẻ cầu xin, như thế Ôn Độ là ác bá cướp nhà của họ.
Ôn Độ nhíu mày, định nói thì Tiểu Lục đã đá một cái vào Vương Đại Đầu, đá người ta lăn ra rồi còn lạnh lùng nói: "Nhà đó là của các người sao? Đó là nhà của bà Kim, không liên quan gì đến các người."
Ôn Độ kinh ngạc nhìn Tiểu Lục, Tiểu Lục quay đầu trừng mắt với Ôn Độ: "Nhìn gì? Nếu cậu Muốn cái nhà đó, cầm tiền này đi với tôi."
Tiểu Lục nói xong, cũng kinh ngạc nhìn Ôn Độ.
Thằng nhóc này có độc không vậy?
Rõ ràng cậu ấy đâu thân quen gì với Ôn Độ, sao lại đứng ra giúp đỡ cậu rồi?
Tiểu Lục cậu ấy đâu phải người tốt lành như thế đâu chứ!
"Cảm ơn anh Lục."
Ôn Độ thuận miệng nói câu cảm ơn.
Tiểu Lục: "..."
Lời đã nói ra, như nước đã đổ đi.