“Lương thực không bán thì có thể dùng để nuôi lợn, nuôi gà. Khi gà lớn, gà trống có thể bán, gà mái đẻ trứng, không ăn hết, có dư thì sẽ mang đi bán."
Ôn Độ không ngờ trong khi cậu đang cố gắng, gia đình cũng đã âm thầm thay đổi.
Tất cả bọn họ đều không ngừng nỗ lực vì gia đình này.
"Bà đã bàn với bà Hai nhà Lão Nghiêm rồi, qua Tết, gà sẽ bắt đầu đẻ trứng. Chẳng mấy chốc sẽ có khoảng một hai trăm quả trứng. Khi đó, dùng số trứng này để ấp gà con. Không phải tất cả đều nở được, nhưng chỉ cần có khoảng hơn một trăm con gà con là được."
Bà Ôn đã tính toán rõ ràng, trong nhà ít người, nuôi nhiều gà cũng không ổn.
Không bằng nuôi ít một chút.
Ôn Độ nghe vậy, nói với bà: "Bà ơi, sau này nhà mình đều chuyển lên thành phố ở. Mấy tháng nữa là nhà xây xong rồi, chắc chắn ba cũng sẽ lên thành phố. Bà và Oanh Oanh ở đây, con không yên tâm.”
“Nuôi gà nhiều ở nông thôn thì được, nhưng lên thành phố không có chỗ nuôi nhiều thế đâu. Thôi thì để Oanh Oanh mang hai con gà con đi thôi."
Bà Ôn nhíu mày: "Nếu cả nhà đều đi, nhà này phải làm sao bây giờ? Nhà không có ai ở, để trống rồi sẽ hư hỏng mất."
"Chuyện này dễ thôi, con sẽ tìm người đến ở." Ôn Độ đã có ý tưởng trong đầu.
Nhưng cậu còn phải hỏi người ta xem sao.
Bà Ôn không nỡ bỏ căn nhà, dù sao đây cũng là nhà cũ của Ôn gia.
Nhưng cháu trai nói đúng, bà và cháu gái không thể ở đây được.
Ôn Độ không lên thành phố ngay mà đến bưu điện gọi điện cho Cửu gia.
"Cửu gia, là tôi, Tiểu Độ đây."
Cửu gia nghe tiếng thì nhíu mày, nếu không vì thằng nhóc này, ông đã không bận rộn như bây giờ.
Từ hôm qua đến giờ, ông đã phải chạy tới chạy lui khắp thành phố, đến giờ vẫn chưa nghỉ được một giây phút nào..
Thế mà vừa mới ngồi xuống, ông còn chưa kịp ngồi yên, thằng nhóc này đã gọi điện tới đây.
Cửu gia miệng thì chê bai, nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Sự xuất hiện của thằng nhóc này mang lại hy vọng mới cho những người trong viện.
Đây là chuyện tốt.
"Cửu gia, không phải chú có vài người không phù hợp làm việc trên công trường sao?"
Cửu gia nhíu mày, giọng có chút lạnh lùng: "Thế nào? Cậu muốn giúp tôi sắp xếp hết những người đó à?"
"Nếu chú tin tôi, thì cứ đưa những người đó về quê của tôi đi. Bà và ba tôi sẽ lên thành phố sống, nhà cũ ở quê vừa hay sẽ bị bỏ trống. Tôi nghĩ đến chú."
Cửu gia không mắc bẫy: "Tên nhóc nhà cậu có gì thì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa."
Ôn Độ không nhịn được mà bật cười.
"Bà tôi mua rất nhiều trứng gà, chuẩn bị ấp gà con. Nhưng nuôi gà ở nông thôn thì được, lên thành phố rồi thì không thể nuôi nhiều gà như thế được”
“Nhưng nếu nuôi nhiều gà ở nông thôn, có thể bán lên thành phố. Cửu gia, chú thấy chuyện kinh doanh trứng gà thế nào?"
Ôn Độ vừa nói, người ở đầu dây bên kia lập tức lâm trầm tư.
Cửu gia cũng không phải là người ngu ngốc.
Tổ tiên của ông là thương gia.
Khi đất nước gặp khó khăn, gia đình đã quyên góp hết tài sản. Sau đó, các anh em của ông đều hy sinh, trong nhà cũng chỉ còn lại mình ông.
Mẹ ông không chống đỡ nổi, cả người mê man, sau đó cũng qua đời.
Gia đình bọn họ từng có vốn liếng vững chắc.
Nhưng khi Cửu gia trở về, phát hiện trong nhà chỉ còn lại mỗi mình ông, lập tức có chút nản lòng thoái chí.
Sau đó đã xảy ra nhiều ông bắt đầu thu nhận những đứa trẻ đáng thương ngoài kia. Giờ chúng đã lớn, phải tự bươn chải kiếm sống nuôi thân thôi.