Nhưng người với người luôn không giống nhau được, có vài người có thể lên công trường làm việc được, nhưng cũng có những người tới công trường chỉ tổ gây thêm rắc rối.
Không thể không nói, tên nhóc Ôn Độ này nắm rõ điểm yếu của ông.
"Coi như tôi thuê căn nhà này của cậu đi."
Ôn Độ nghe câu trả lời chắc chắn của Cửu gia, liền nói: "Cửu gia, gà nhà nuôi không bằng gà thả
rừng. Quan trọng nhất là phân gà không cần xử lý. Trên núi nếu trồng cây ăn quả, sau này bán trái cây cũng được tiền.”
“Bây giờ thuê một ngọn núi không tốn bao nhiêu, ở đây chỉ cần khoảng hơn một nghìn đồng là thuê được năm mươi năm. Chú có muốn cân nhắc không?"
Cửu gia nghe mà đau răng không thôi.
Ông hiểu rồi, thằng nhóc này đang tính kế bọn họ.
Ôn Độ cúp máy, vừa ngân nga vài giai điệu dân gian vừa đi tìm đại đội trưởng.
Hiện giờ đại đội trưởng đã được gọi là trưởng thôn.
Trưởng thôn là biểu tượng của một khởi đầu mới.
Nhà của trưởng thôn cách nhà họ không xa.
Hai căn nhà nằm trên cùng một con phố.
Khi Ôn Độ tới nhà trưởng thôn, thì thấy ông ấy đang ngồi trên giường uống trà.
Thấy Ôn Độ vào, vợ ông ấy lập tức rót ố mời.
"Tiểu Độ à, có chuyện gì sao?"
Vị trưởng thôn này sẽ không như người khác, không đợi Ôn Độ mở lời đã hỏi ngay.
Ôn Độ nói: "Trưởng thôn, ngọn núi lớn phía sau thôn chúng ta hình như vẫn chưa có ai thầu phải không?"
Trưởng thôn đã sớm nghe nói Ôn Độ ra ngoài kiếm được rất nhiều tiền. Mới đi được vài tháng đã gửi về nhà năm trăm đồng.
Hiện giờ ai cũng ghen tị với Ôn gia không thôi, ai cũng muốn con mình đi theo Ôn Độ ra ngoài
làm ăn.
Nhưng cả một đám người như thế, cũng không ai dám mở miệng cả.
"Sao? Cháu không ra ngoài làm nữa mà định thuê núi ở thôn ta à?"
Trưởng thôn nghĩ rằng việc thuê đất trồng cây trên núi sẽ không kiếm được nhiều tiền, chẳng thể nào so sánh với việc Ôn Độ kiếm được ở bên ngoài.
"Đi ra ngoài thì vẫn phải đi chứ, nhưng cháu dự định sẽ thuê lại ngọn núi này. Cũng coi như là làm tấm gương tích cực cho dân làng chúng ta.
Ôn Độ nói toàn những lời hoa mỹ, khiến trưởng thôn cảm thấy rất hài lòng.
Trưởng thôn lập tức tươi cười đáp: "Từ nhỏ cháu đã khác biệt với những đứa trẻ khác. Bây giờ còn trẻ tuổi thế này, mà đã có thể gây dựng được sự nghiệp bên ngoài. Kiếm được tiền còn nhớ đến việc phải làm gì đó cho quê hương. Cháu giỏi lắm!”
Ôn Độ bị khen có chút ngượng ngùng.
"Trưởng thôn, chúng ta có sẵn hợp đồng thuê đất ở đây không? Nếu có, cháu sẽ bảo ba cháu qua ký ngay." Ôn Độ định bỏ tiền ra làm việc này.
Không phải để lấy lòng Cửu gia, mà vì đất đai và núi rừng trong thôn không thể để người ngoài thuê được.
Ôn Độ muốn thuê núi để Cửu gia trồng cây ăn quả, còn lại sẽ là nuôi gà thả tự nhiên.
Đến lúc đó, Cửu gia nuôi gà kiếm được tiền, người dân trong thôn cũng sẽ nuôi gà theo. Quy mô nuôi gà của dân làng chắc chắn không thể so với Cửu gia được.
Cừu gia là người tuyệt đối sẽ không chỉ làm giàu cho riêng mình mà không quan tâm đến người khác. Chắc chắn ông sẽ thu mua toàn bộ trứng gà của dân làng để bán cùng.
Như vậy có thể giúp cả thôn cùng nhau phát triển kinh tế rồi.
Trưởng thôn cười ha hả nói: "Cháu về nhà trước đi, việc này không gấp. Chú sẽ tổ chức một cuộc họp với mọi người trong thôn để thảo luận. Nếu không ai phản đối, chúng ta sẽ ký hợp đồng thuê đất với giá một ngàn đồng cho năm mươi năm.”
"Được, vậy làm phiền trưởng thôn rồi. Cháu sẽ về nhà đợi tin tức."