Ôn Độ kinh ngạc không thôi, không ngờ bà mình còn biết chuyện này.
Cậu thật sự phải nhìn bà bằng con mắt khác rồi.
"Con ở bên ngoài làm nghề đó đấy. Con thiết kế nhà ở cho người ta, rồi tự xây dựng nhà cho họ luôn. Nhờ đó nên mới kiếm được không ít tiền."
Bà nội nói không sai, tiền ở ngoài bây giờ thật sự giống như từ trên trời rơi xuống, dễ kiếm như chỉ cần một cơn gió thổi là đến ngay.
Bà Ôn cũng không hỏi cháu trai đã học nghề như thế nào.
Bà chỉ nhìn chằm chằm vào cháu trai rồi nói: "Con cũng đã lớn rồi, cũng nên có bí mật của riêng mình. Bà cũng chẳng muốn hỏi gì. Con chỉ cần nhớ, kiếm tiền phải bằng khả năng thật sự của mình, chứ không nên kiếm tiền từ hãm hại lừa gạt. Tiền kiếm được phải trong sạch, tiêu mới yên tâm."
Ôn Độ nghe những lời nói mộc mạc nhưng cũng đầy triết lý của bà nội, trịnh trọng cam đoan với bà.
"Bà nội, bà cứ yên tâm đi. Con tuyệt đối sẽ không kiếm tiền bằng những chuyện trái lương tâm đâu."
Bà Ôn dịu dàng nói: "Được rồi, con hiểu trong lòng là được rồi."
"Vâng." Ôn Độ đi theo bà lão ra ngoài: "Bà nội, nếu thuê được núi, chúng ta phải chuẩn bị sẵn đồ đạc để lên thành phố thôi."
Cậu muốn sớm trở về làm việc.
Nếu có chuyện gì xảy ra mà cậu lại không ở đó, chắc chắn Triệu Kiến Đông sẽ không thể giải quyết được.
"Con còn việc chưa xong à?" Bà Ôn là một bà lão rất thông minh.
Bà lập tức đoán được cháu trai vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong.
Ôn Độ cũng không dấu gì bà lão, lập tức nói hết mọi chuyện: "Trước khi về nhà con có nhận một công trình mới, công nhân dưới trướng con đang làm việc bên đó, con có chút không yên tâm nên Muốn về đó xem sao."
"Hai ngày nữa bà sẽ thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ lên thành phố sớm."
Cái gì trì hoãn cũng được, nhưng chuyện của cháu trai thì tuyệt đối không được.
Bà Ôn nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong nhà.
Ôn Độ ở bên cạnh giúp một tay: "Có vài thứ tốt nhất nên đề ở đây đi bà ơi, thiếu gì thì chúng ta mua ở bên đó. Con đã xem qua rồi, ngôi nhà cũ ông nội để lại chỉ cách chỗ chúng ta mở tiệm một con phố thôi."
Bà Ôn nói: "Vậy cũng gần nhỉ."
"Không xa đâu ạ, đi dạo một chút cũng chỉ mất năm phút." Ôn Độ vẫn định hỏi xem bà muốn ở
đâu.
Bà Ôn không nghĩ ngợi gì mà nói ngay: "Nhà của mình có sân, sao lại phải ở nhà người khác? Nếu hai cái sân này không lấy lại được thì thôi. Bây giờ lấy lại rồi, chẳng lẽ chúng ta không ở mà cứ để đó cho mục nát sao?"
Ôn Độ bị bà nói đến chẳng nói nên lời. Chỉ biết gật đầu đồng ý: "Bà nói đúng ạ!"
Người trong thôn làm việc rất năng suất.
Có lẽ vì lo Ôn Độ đổi ý, việc thuê núi hoang còn chưa qua đêm đã xong xuôi mọi chuyện.
Ôn Thiều Ngọc tiễn người đi mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Sao nhà chúng ta lại thuê núi thế?" Không phải bọn họ đều muốn lên thành phố kiếm tiền sao?
"Câm miệng lại, không nói không ai coi mày là câm đâu."
Ôn Thiều Ngọc: "..."
Người ký tên là hắn, chẳng lẽ hắn không có quyền biết sao? "Được rồi, mau vào nhà đi, nhà chúng ta họp một chút."
Bà Ôn vào nhà, Ôn Thiều Ngọc và Ôn Độ theo sát phía sau.
Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi vẫn đang cùng nhau học tập.
Bây giờ Luật Cảnh Chi đã học được cách ghép vần tiếng Hán, còn có thể tra từ điển.
Tốc độ học tập như một chiếc máy cơ vậy.
Dạy một lần là biết ngay.
Những gì Ôn Oanh biết từ lâu đã bị Luật Cảnh Chi học hết.
Trước khi mấy người bà Ôn vào nhà, Luật Cảnh Chi còn đang hỏi Ôn Oanh: "Ba nhân ba bằng mấy?"
Ôn Oanh đau đầu.
Cô bé chưa từng học qua bảng cửu chương, làm sao biết ba nhân ba bằng mấy chứ?