Biết trước Luật Cảnh Chi thông minh như vậy, cô bé đã không khoe với Luật Cảnh Chi về bảng cửu chương anh trai dạy mình.
Khi Ôn Oanh đang không chịu nổi, mấy người bà nội đã vào nhà.
Ôn Oanh thở phào nhẹ nhõm.
"Mọi người trong nhà đều ở đây, bà có một chuyện muốn thông báo."
Bà Ôn không nói hết một hơi, mà cố ý dừng lại, cho mọi người thời gian phản ứng.
Đây không phải cố ý, mà là thói quen hình thành từ nhỏ của bà.
"Mấy ngày nữa nhà chúng ta nữa sẽ chuyển vào thành phố, sau này cơ bản sẽ không trở về nữa."
Ôn Thiều Ngọc đặc biệt phấn khởi: "Mẹ, sau này có phải con sẽ là người thành phố không?"
Bà Ôn lười để ý đến hẳn.
"Trước khi đi nhà chúng ta phải làm mấy mâm cỗ. Sau khi ba con qua đời, cả nhà ta đều nhờ vào sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng, mẹ mới có thể một mình nuôi các con khôn lớn."
"Là chuyện nên làm."
Ôn Độ không có ý kiến gì.
Kiếp trước khi ba cậu mất, bà nội cũng đi theo ngay sau đó. Khi đó cậu đang ở bên ngoài, đều nhờ người trong thôn giúp đỡ, lo liệu hậu sự cho bà nội và ba.
Khi cậu chật vật về đến nhà, cũng là người trong thôn đã cho cậu một bữa cơm.
Sau đó cậu dần thành đạt, khi đó mới có cơ hội báo đáp người trong thôn.
Nhưng đó là chuyện nhiều năm sau.
Kiếp này ba và bà nội vẫn còn sống khỏe mạnh, em gái cũng đã trở về. Nhưng ơn nghĩa của người trong thôn vẫn không thể quên được, hơn nữa, chuyện này không thể nói rõ trong một hai việc được.
"Bà nội, để con ra ngoài tìm mua một cái đầu heo. Khi đó nhà chúng ta sẽ làm heo, mời bà con trong thôn ăn một bữa ngon."
Bây giờ tuy Ôn Độ thiếu tiền, nhưng cũng không thiếu chút tiền mời bà con ăn.
Bà Ôn nghe cháu trai nói thế thì rất hài lòng.
Ôn Thiều Ngọc nghe nói muốn giết một con lợn, đầu óc nghĩ ngay đến việc có thịt lợn ăn, còn được ăn no nê, làm sao có thể có ý kiến gì được?
Hắn còn muốn giơ hai tay hai chân để đồng ý kia kìa.
Ôn Oanh cũng không có ý kiến, cô bé quay đầu nói với Lục Hạo Chi: "Chi Chi, cậu không biết đâu, những món ăn từ giết heo ở chỗ chúng mình siêu ngon luôn đó."
Luật Cảnh Chi chưa bao giờ biết món ăn từ giết lợn là gì.
Trên bàn nhà cậu ấy chỉ ăn một số món Tây, đừng nói là món hầm, ngay cả món xào cũng rất ít.
Ngay cả khi ăn cơm ở nhà ông nội, mặc dù là món Trung, nhưng khẩu phần ăn cũng rất ít.
Nhìn là đã không muốn ăn.
Luật Cảnh Chi thích ăn cơm ở nhà họ Ôn, khiến cậu ấy cảm giác như một gia đình thực thụ vậy.
"Thật sao?" Luật Cảnh Chi rất mong chờ.
Ôn Oanh hớn hở nói: “Năm ngoái Tết nhà chúng mình cũng ăn. Vì muốn chia ruộng đất, trưởng thôn đã giết hết lợn. Nhà nào cũng được chia nhiều thịt lợn, bà nội làm món từ con lợn kia cho tớ đó đến bây giờ tớ ăn. Hương vị đó đến bây giờ tớ vẫn nhớ mãi không quên. Ngon lắm!"
Nói đến đây, cô bé còn muốn chảy nước miếng.
Bỗng nhiên Ôn Thiều Ngọc nói: "Đúng vậy, món ăn từ giết lợn rất ngon. Chờ hai ngày nữa là tới ngày chúng ta giết lợn, Chi Chi phải ăn nhiều một chút nhé."
Luật Cảnh Chi: "..."
"Chuyện mua lợn không cần Tiểu Độ lo đâu, để ba lo liệu cho." Ôn Thiều Ngọc làm việc khác không giỏi, nhưng lại rất giỏi làm những chuyện vô nghĩa.
Ôn Độ có việc khác phải làm, chuyện này giao cho ba cậu xử lý thì tốt hơn.
"Ba, nếu tìm được lợn thích hợp, cứ thương lượng một giá thật tốt đã. Đến lúc đó cứ lấy tiền của bà nội, để người ta mang lợn đến." Ôn Độ nói.
Ôn Thiều Ngọc: "Ba biết rồi, con không phải lo đâu."
Đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ mua một con lợn thật béo tốt.