Ôn Oanh phản ứng lại thì ôm bánh bao cười khúc khích.
Ôn Thiều Ngọc nhẹ nhàng gõ vào đầu cô bé: "Con mau ăn cơm đi.”
"Da."
Ôn Oanh lập tức cắn một miếng bánh bao thật lớn.
Ăn no rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi.
Có Trần Tứ giúp đỡ chuyển nhà, mọi người chuyển đồ rất nhanh. Ba người Ôn Độ, ba cậu và bác Tứ thì mang đồ vào, bà Ôn thì ở trong nhà dọn dẹp.
Hơn hai giờ sau, nhà cửa đã gọn gàng.
Ôn Độ đặc biệt đi mua rất nhiều đồ ăn về, cậu còn nhân tiện mời Tiểu Lục và Cửu gia đến.
Cừu gia và Tiểu Lục không định đến.
Ôn Độ nói: "Vài ngày nữa con sẽ đi. Người nhà còn phải nhờ cậy hai vị chăm sóc. Nói thật là không quen biết, nhà có chuyện gì cũng ngại tìm hai vị."
Nói đến thế này, Cửu gia và Tiểu Lục cảm thấy nếu không đến là không nể mặt.
Hơn nữa, dưới tay Cửu gia còn có một nhóm người muốn chuyển đến nhà cũ của Ôn gia. Người ta chuyển nhà, họ không chủ động đến chúc mừng một cái, cũng không phải lẽ.
Vì vậy, Cửu gia bảo Tiểu Lục mua nữa con cừu.
Hai người họ xách nửa con cừu đến nhà họ Ôn, vừa đến cổng, vừa hay gặp Ôn Độ đang trở về.
Ôn Độ dẫn họ vào nhà, liền giới thiệu bọn họ với người nhà.
"Cửu gia, đây là bác Tử của cháu, gọi là Trần Tứ. Mai người của các chú sẽ đi xe của bác Tứ về nông trường Hồng Tinh. Đến lúc đó bác ấy sẽ đưa người của các chủ đến nhà cháu. Cũng sẽ dẫn các chú đến nhà bà Hai của cháu. Có việc gì, các chú cứ tìm bác Tứ."
"Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Cửu, đây là con nuôi của tôi, gọi là Tiểu Lục. Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Cửu, Cửu ca đều được." Cửu gia cười nói với Trần Tứ.
Trần Tứ không phải là người ngốc.
Anh ấy nhìn thấy người ta gọi ông là Cửu gia, anh ấy nào dám gọi người ta là Tiểu Cửu trước mặt mọi người chứ?
"Cửu ca, anh cứ gọi tôi là Tiểu Tử được rồi, gọi là Trần Tứ cũng được."
Cửu gia khách sáo nói: "Nhà tôi có mấy người muốn đến nông trường Hồng Tinh ở. Bọn họ đều là người thật thà, đến đó có việc gì cũng phiền Tiểu Tứ tiên sinh chăm sóc."
Trần Tứ nghe người ta gọi mình là Tiểu Tứ tiên sinh, suýt nữa thì cả người lâng lâng không thôi.
"Dựa vào quan hệ của tôi với Ôn Thiều Ngọc, các anh có việc gì cứ tìm tôi, đảm bảo hiệu quả." "Sau này chắc chắn không thể thiếu việc làm phiền chú."
Vừa nghe đã biết Cửu gia là người biết ăn nói.
Vài câu đã khiến Trần Tứ cười toe toét.
Ôn Thiều Ngọc đứng bên nghe mà không dám nhìn, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao mẹ hắn luôn muốn đánh hắn.
"Cửu gia, đây là ba cháu, Ôn Thiều Ngọc." Ôn Độ lại chỉ vào Cửu gia và Tiểu Lục giới thiệu: "Ba, đây là Cửu gia, đây là Tiểu Lục. Nhà này là của Tiểu Lục."
Ôn Thiều Ngọc nghe hiểu ý của Ôn Độ, trước tiên chào hỏi Cửu gia.
"Anh trai, anh cứ gọi tôi là Thiều Ngọc là được rồi."
"Được."
Cửu gia mỉm cười.
Nụ cười còn chưa kịp giương, Ôn Thiều Ngọc đã đi qua, nắm chặt tay Tiểu Lục, vô cùng kích động nói: "Tiểu Lục, sau này cậu phải chăm sóc anh nhiều nhé."
"Ba, con gọi anh ấy là anh Tiểu Lục."
"Thì con cứ gọi anh của con, ba gọi anh em của ba, đâu có gì mâu thuẫn đâu?"
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy đứa trẻ này thật không có mắt nhìn.
Hắn không gọi người ta là anh em, mà gọi người ta là cháu, như thế có thể khiến người ta phấn chấn sao?
Ôn Độ thấy mặt Cửu gia như sắp tái đi rồi.
Lại nhìn Tiểu Lục nuốt nước miếng một cách khó khăn, muốn rút tay ra nhưng sức của ba cậu cũng không nhỏ, Tiểu Lục không rút ra nổi.
Cậu nhìn sắc mặt của Cửu gia như sắp khóc tới nơi.