"Chú ơi, chú cứ gọi cháu là Tiểu Lục là được rồi. Bối phận giữa chúng ta không thể loạn như thế được đâu! Thật sự không loạn được đâu!"
Tiểu Lục lo lắng đến mức muốn quỳ xuống trước Ôn Thiều Ngọc, xin hắn tha cho mình.
Nếu không, cậu ấy cũng không vào nhà được.
Ôn Thiều Ngọc chân thành hỏi: "Tiểu Lục, có phải cậu ghét bỏ anh đây không?"
"Chú, chú đúng là chú ruột của cháu rồi! Từ giờ chúng ta là người một nhà, nếu chú cứ nhất quyết gọi cháu là anh em thì cháu nghĩ chúng ta không thể tiếp tục như vậy được. Chú nghĩ xem có phải vậy không?"
Bây giờ Tiểu Lục chỉ muốn nhanh chóng rời xa người đàn ông này.
Tránh việc bị đuổi ra khỏi nhà, còn bị đánh gãy chân trước.
Ôn Thiều Ngọc nghĩ không phải như vậy.
"Tiểu Lục, cậu nhìn xem, anh trông trẻ thế này, năm nay mới ba mươi ba tuổi. Cậu gọi anh là chú thật không hợp lý. Đừng nhìn con trai anh cao thế này, nhưng nó vẫn còn nhỏ lắm! Nó gọi cậu là anh mới đúng. Để nó gọi cậu là chú đi. Cửu gia là ba cậu, anh gọi anh ấy là anh cũng là vô lễ lắm."
Lời Ôn Thiều Ngọc nói đầy vẻ chân thành, sau đó quay sang nắm tay Cửu gia: "Chú Cửu, từ nay chúng ta là người một nhà. Nếu có việc gì, nhất định phải nói với cháu, cháu đảm bảo sẽ làm tốt mọi chuyện cho chú!"
Tiểu Lục run rẩy không thôi.
Chú ơi, chú đang nói cái gì vậy?
Chú không thấy Cửu gia đã muốn chặt chú ra thành từng mảnh rồi sao?
Còn gọi là chú Cửu?
Cửu gia mới bốn mươi, chỉ hơn chú bảy tuổi thôi!
Tiểu Lục thầm rên rỉ trong lòng, cảm thấy mạng mình chắc xong rồi.
"Chú, chú ruột của cháu ơi, coi như cháu cầu xin chú! Chúng ta đừng nói nữa, được không?" Tiểu Lục gần như muốn bịt miệng Ôn Thiều Ngọc lại.
Lúc đầu Ôn Độ không thấy sao, nhưng nghe ba cậu nói tới chuyện tuổi tác, lại nghĩ đến Cửu gia bây giờ chỉ mới bốn mươi, lại có râu, ăn mặc có vẻ già, nhưng thực ra vẫn còn rất trẻ.
Xong rồi!
Ôn Độ vội kéo ba mình sang một bên. Đừng nghĩ Ôn Độ mới 13 tuổi, nhưng sức lực không nhỏ chút nào, hơn nữa cậu còn cao hơn cả Ôn Thiều Ngọc.
"Con kéo ba làm gì? Ba còn chưa nói xong đâu, sau này chúng ta thuê nhà của người ta, không phải coi người ta như tổ tông mà thờ sao? Con nhìn con làm cái gì vậy? Không biết lớn nhỏ gì cả, còn để ba gọi người ta là cháu, thế có hợp không? Đây không phải là lợi dụng người ta sao?"
Ôn Thiều Ngọc khá bực bội, cảm thấy con trai làm việc chẳng ra gì.
Ôn Độ biết ba mình có chút ngốc nghếch, nhưng không ngờ ba chỉ có chút đó cũng dùng không đúng chỗ.
Đã đắc tội người ta lắm rồi, ba vẫn còn không nhận ra.
"Ba, ba biết Cửu gia năm nay bao nhiêu tuổi không?" Ôn Độ hỏi ba mình.
"Thể nào thì cũng phải năm sáu mươi, gần bằng tuổi bà nội con. Sao ba có thể gọi người ta là anh được chứ?"
Khóe miệng Ôn Độ hơi mấp máy, cảm thấy suy nghĩ của ba không sai. Nhưng ba đã nhầm tuổi người ta.
"Vậy ba biết Tiểu Lục bao nhiêu tuổi không?"
"Chẳng phải hai mươi ba mươi tuổi sao? Nhìn cái mặt của cậu ta già lắm, đứng ngoài người khác nói cậu ta là anh của con cũng được đấy.”
Ôn Độ nghĩ rằng thà để ba ra ngoài bị đánh chết cho rồi, nói chuyện gì mà lại kéo dìm người khác xuống vậy?
Cậu cố ý làm mình trông thật giả.
Nếu không người ngoài nhìn ra cậu mới mười mấy tuổi, ai sẽ tìm cậu làm việc?
Một người bình thường cũng không thể nào tin tưởng được một đứa trẻ đâu.
Ôn Độ hít sâu một hơi, cố gắng nhịn không bỏ mặc ba mình ở đây.