"Có phải ba không muốn làm ăn nữa đúng không? Ba không muốn có người giúp đỡ việc kinh doanh nữa? Nếu có ai đến gây sự, ba có thể tự mình giải quyết không?" Hiện giờ Ôn Độ không Muốn phí lời với ba mình nữa.
Ôn Thiều Ngọc nghĩ chắc chắn đầu óc con trai có vấn đề rồi.
"Con toàn nói mấy lời vô ích thôi. Con nghĩ ba muốn gọi một người lớn hơn mình bảy tuổi là chú, lại gọi người nhỏ hơn mình mười mấy tuổi là anh em à? Con nghĩ ba dễ dàng lắm sao? Ba làm vậy vì cái gì chứ? Không phải để sau này kinh doanh được suôn sẻ sao?"
Ôn Độ: "..."
Rất tốt, cậu và ba không cùng tần số.
"Cửu gia không muốn ba gọi chú ấy là chú, chú ấy không muốn có đứa cháu lớn như ba đâu. Dù ba có trẻ thế nào đi chăng nữa thì cũng không được."
Ôn Độ thấy ba định mở miệng, vội vàng bịt miệng ba mình lại: "Còn Tiểu Lục chỉ muốn gọi ba là chú. Nếu ba Muốn tiếp tục kinh doanh, ba đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa, chứ làm theo những gì họ muốn đi.”
"Vậy những người khác..."
"Người khác thế nào con không quan tâm, cũng không muốn quan tâm. Con không biết họ có cùng suy nghĩ với ba không. Nhưng Cửu gia và Tiểu Lục khác với những người khác. Con giải thích như vậy, ba hiểu không?"
Ôn Độ gần như hết kiên nhẫn.
Lần này Ôn Thiều Ngọc mới hiểu ra.
Hắn bừng tỉnh ngộ nói: “Những người này thật khó chiều, sao mỗi người một ý thế? Sao ba biết có người lại không thích mình có bối phận cao hơn, chỉ muốn người khác gọi mình là anh chứ?”
Ôn Độ phát hiện ra rằng có những lúc ba mình cũng không đến nỗi vô vọng.
“Sau này gọi anh là anh, gọi cháu là cháu. Đừng để lộn xộn khiến người ta khó xử.”
Đôi khi Ôn Độ thật sự sợ ba mình bất ngờ gây chuyện.
“Con yên tâm, tuyệt đối không làm loạn đâu.” Ôn Thiều Ngọc cam đoan chắc nịch.
Không hiểu sao, Ôn Độ nhìn bóng lưng ba mình, trong lòng luôn có cảm giác không yên.
May mà sau bữa cơm, tiễn Cửu gia và mọi người đi, ba cậu cũng không gây ra chuyện gì nữa. Ôn Độ ngồi xe kéo của Trần Tử đi đến chỗ Cửu gia, đến nơi, người mà Cừu gia đã chọn đều đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đang đợi di chuyển đến nơi làm mới.
Bởi vì nơi bọn họ đến là nông trường Hồng Tinh, người nhà họ Ôn cũng phải đi cùng.
Cửu gia cử Tiểu Lục đến xem, nhưng Tiểu Lục không tìm được đường, không thể để Trần Tử chạy theo suốt. Vì vậy, Ôn Độ suy nghĩ một lúc, quyết định cùng trở về dẫn đường.
Họ ngồi xe kéo đến nông trường Hồng Tinh.
Ôn Độ dẫn Tiểu Lục cùng những người thường trú ở nông trường Hồng Tinh đi gặp trưởng thôn, sau đó tìm gặp bà Nghiêm, cuối cùng chào hỏi hàng xóm láng giềng.
Cậu và Tiểu Lục ngồi chuyến xe cuối cùng trở về thành phố.
Hai người về đến nhà thì trời đã tối.
“Anh Lục, ba tôi người có chút không đáng tin, anh đừng chấp nhặt với ông ấy. Ông không xấu, chỉ là đầu óc có chút không thông minh thôi.” Ôn Độ biết khi nãy Tiểu Lục đã khá bối rối.
Tiểu Lục nói: “Tôi biết chú Ôn không xấu. Hơn nữa, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nếu không có Cửu gia, chú ấy gọi tôi một tiếng em trai, chắc chắn tôi sẽ rất vui.”
Ôn Độ: “....”
Xem ra cậu lo lắng thừa rồi.
Ngôi nhà cổ mà ông nội Ôn Độ để lại chỉ cách nơi Cửu gia sống một con phố. Hai người chia tay nhau ở ngã tư, hẹn sáng mai gặp nhau ở nhà bà Kim.
Ôn Độ về đến nhà, đèn vẫn sáng.
Cậu đi vào từ cửa hông, cài then cửa lại. Em gái và Chi Chi đã ngủ, bà nội vẫn đang khâu quần áo trên giường, ba cậu dựa vào gối, tay cầm một cuốn sách.